"Nếu không muốn tộc trưởng của mấy người chết thì nên câm miệng đi." Ánh mắt của Đường Tuấn lạnh như băng quét qua.
Những người đó nghe vậy, ngay lập tức ánh mắt nổi lửa giận hừng hực, có người còn thủ sẵn tư thế chuẩn bị ra tay. Quản gia Rosen nhẹ giọng nói với họ vài câu, họ mới chịu từ bỏ, hừ lạnh một tiếng: "Nếu không chữa khỏi cho tộc trưởng, cậu nhất định phải chết."
Đường Tuấn không để ý tới bọn họ, nếu như không phải vì vị tộc trưởng này có tác dụng với anh, anh vốn dĩ sẽ không ra tay giúp đỡ.
Đến gần hơn vài bước, nhìn Billy Nok đang hấp hối trên giường, Đường Tuấn nói: "Với cái sức mạnh tu luyện ít ỏi này của ông mà cũng dám động đến phong ấn của nơi trấn giữ ma?"
Billy Adam nằm trên giường mà hai tròng mắt trợn lên to tròn, giống như đang nhìn thấy quỷ.
Đường Tuấn thở dài trong lòng, dùng bàn tay vỗ vài cái lên trán của Billy Nok. Một dòng khí màu đen chui ra từ giữa, cùng lúc đó thức hải của Đường Tuấn xuất hiện một âm thanh thê lương, như tiếng của quỷ tru tréo.
Phục Ma Ngọc Trụ tiềm ẩn trong thức hải bị chấn động nhẹ, âm thanh nghe như bị khiếp sợ: "A. Là Phục Ma Ngọc Trụ. Trăm tiên đều đã chết, cậu không trấn áp được tôi."
Một dòng khí màu đen như màu của tóc xuất hiện trong thức hải tinh thần của Đường Tuấn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346245/chuong-1485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.