Chương trước
Chương sau
Đúng lúc đó, Rosen thở ra những hơi thở mạnh, rõ ràng là một vị dị năng giả cấp chín. Trong giọng nói như có chút ý tứ uy hiếp, nếu Đường Tuấn không thể cho ông ta một lời giải thích phù hợp, Rosen sẽ ra tay ngay lập tức.



"Tôi không chỉ biết, mà còn biết được bệnh mà tộc trưởng của các anh mắc phải là vào ba ngày trước. Trong ba ngày này không chỉ không ăn được bất cứ thứ gì, mà cơ thể lại còn suy yếu hơn năm mươi ký. Nếu tôi đoán không sai, tộc trưởng của các anh sống không qua khỏi ngày hôm nay."



Đường Tuấn gằn từng câu từng chữ.





Mỗi một từ mà anh nói ra, sắc mặt của quản gia Rosen lại tái nhợt thêm một chút. Bởi vì tất cả những gì mà Đường Tuấn nói là hoàn toàn chính xác, tộc trưởng của bọn họ quả thực đã bệnh vào ba ngày trước, hơn nữa đã gầy hơn năm mươi ký.



Vừa nghĩ đến khả năng kết cục mà Đường Tuấn nói đến, hơi thở của Rosen được kiểm soát nhẹ hơn một chút: "Vậy nên chữa như thế nào?"



Đường Tuấn không trả lời, hỏi ngược lại: "Vậy bây giờ tôi có thể vào trong rồi chứ?"







"Có thể! Đương nhiên có thể!" Rosen vội vàng gật đầu, nói chuyện với Đường Tuấn rất khách khí: "Ngài có phương pháp để cứu chữa?"



Đường Tuấn gật đầu: "Dẫn đường đi."



"Được." Rosen thở nhẹ nhàng hơn, đi trước dẫn đường.



"Sao cậu biết được chuyện này?" Vừa đi, Adam không kiềm chế được nên đã hỏi.



Tộc trưởng bệnh nặng, chuyện này đến cả anh ta cũng không biết được, lần đầu tiên Đường Tuấn đến gia tộc Billy vậy mà lại biết tường tận như vậy. Bản lĩnh này quả thực so với cao thủ cấp bảy còn làm cho anh ta khiếp sợ và khó hiểu hơn nhiều.



Đường Tuấn thản nhiên nói một chữ: "Khí."



"Khí?" Adam khó hiểu.



Rosen đang dẫn đường đi phía trước nghe vậy, cơ thể run lên, nói: "Chẳng lẽ cái cậu nói đến chính là Vọng Khí của y học cổ truyền Việt Nam."



"Quản gia Rosen, Vọng Khí là gì?" Adam thắc mắc.





"Vọng Khí là một loại thủ thuật dùng để chẩn đoán bệnh trong y học cổ truyền, nghe nói người bác sĩ tài giỏi không cần phải tiếp xúc với người bệnh, chỉ liếc mắt một cái là có thể cảm ứng được với hơi thở nào mang bệnh, hơn nữa còn tìm ra được vấn đề."







Rosen nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, thầm nghĩ trong lòng: "Chỉ là phương pháp của loại Vọng Khí này buộc phải tận mắt trông thấy bệnh, chẳng qua là không được đến gần dưới năm mét. Nhưng khoảng cách giữa phòng của tộc trưởng và đại sảnh ước chừng khoảng mấy trăm mét, trong phạm vi này còn có hơn trăm loại hơi thở hoà lẫn làm quấy nhiễu, muốn phân biệt rõ đâu là Vọng Khí, phải khó hơn gấp trăm lần. Chỉ có cảnh giới thứ ba của y đạo trong truyền thuyết mới có thể làm được trình độ này. Chẳng lẽ ở cái tuổi này mà cậu ta đã đạt được rồi sao?"







Nghĩ tới nghĩ lui, Rosen đã dẫn theo Adam và Đường Tuấn bước vào trong phòng của tộc trưởng.







"Tộc trưởng, Adam đến rồi." Rosen cung kính nói với người đang nằm trên giường.







"Ừm." Tộc trưởng Nok nói bằng âm thanh mệt mỏi.







"Quản gia Rosen, cậu ta là ai vậy? Ông dẫn cậu ta vào đây làm gì?" Lúc này, những người khác có mặt trong phòng cũng nhìn thấy Đường Tuấn, giọng nói tràn ngập ý thù địch.







"Cậu ta sao? Cậu ta có thể chữa được bệnh cho tộc trưởng." Rosen nói những có chút do dự.




"Quản gia Rosen, ngay cả bác sĩ Thomson cũng chưa có cách, ông cảm thấy là cậu ta sẽ có cách sao?" Có người cười khẩy nói: "Không phải là gian tế mà kẻ thù phái tới đấy chứ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.