Chương trước
Chương sau
Adam lúc này hận không thể chém ngàn vạn đao lên người Đường Tuấn, tên này đến tận bây giờ vẫn còn nói lời huênh hoang. Người ta đây rõ ràng là có chuẩn bị mới tới, anh còn khoe anh hùng gì chứ. Có điều, lúc này anh ta cũng không có lựa chọn, chỉ có thể cùng ra ngoài với Đường Tuấn.



Bốn người nhanh chóng rời khỏi trang viên Balde, đi tới nơi sâu thẳm trong màn đêm.



Trên trán Adam toát ra mồ hôi hột. Anh ta nhìn về phía Đường Tuấn, phát hiện Đường Tuấn lại đầy mặt bình tĩnh, càng tức muốn chết.





Đi suốt nửa tiếng đồng hồ, khi trang viên Balde đều đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, Vương Khải lúc này mới dừng lại, quay đầu nhìn Đường Tuấn: "Ngài Đường có hài lòng với nơi này không?"



Bốn bề là một mảnh hoang vu, vắng vẻ cô quạnh, phía xa còn có sói rú, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy được một đôi mắt màu xanh biếc, đó là mắt của hung thú trong bóng tối, trông có vẻ cực kỳ rợn người.



"Khá tốt đó." Đường Tuấn gật đầu.







Vương Khải nói: "Là khá tốt. Nếu như người chết ở nơi này, lập tức sẽ có hung thú lần theo mùi tìm tới, ngày hôm sau ngay cả xương cũng không còn. Ngài Đường đừng xem thường răng của đám hung thú này, đám hung thú này cũng hiểu phương pháp tu hành, sức mạnh chẳng hề thua kém kẻ tu tiên."



"Bây giờ không cần ẩn ẩn núp núp nữa, ra đi. Bằng không chỉ dựa vào hai người bọn họ, không phải là đối thủ của tôi." Đường Tuấn bất thình lình nhìn một nơi nào đó trong bóng tối, nói.



"Vẫn còn người." Trong lòng Adam kinh ngạc.



Bóng tối bị xé mở giống như màn sân khấu, một người từ trong đó bước ra. Người này toàn thân mặc đồ đen, cả người chỉ có đôi mắt là lộ ra bên ngoài, trong bóng tối lấp lánh sắc bén.



"Thống lĩnh ảnh vệ." Adam nhìn người này, sắc mặt thay đổi, nói thất thanh.



Người bước ra từ trong bóng đêm này chính là thống lĩnh ảnh vệ của tổ chức Heaven, sự tồn tại mạnh mẽ của dị năng cấp chín. Adam rõ ràng cũng từng nghe qua tên tuổi của thống lĩnh ảnh vệ.



"Lần này tiêu rồi, ba dị năng giả cấp chín, không còn chút đường sống nào." Trong lòng Adam là một mảng tuyệt vọng.



"Anh không nên tới phương Tây, càng không nên đắc tội với Heaven." Trong tay Vương Khải nắm Thị huyết chủy thủ, uy nghiêm nói.



"Giết."





Thống lĩnh ảnh vệ khẽ hô, trực tiếp động thủ.







Móng vuốt tay phải của anh ta hướng về phía Đường Tuấn, móng tay đột nhiên biến dài, ánh sáng chói lọi rét lạnh hiện ra, tựa như Wolverine trong phim điện ảnh. Dưới móng vuốt, ngay cả tinh thép cũng đều dễ dàng bị cắt đứt.







"Xiềng xích thánh quang."







Thánh Quang Chi Tử khẽ kêu một tiếng, trên người phun ra một mảng thánh quang, ánh sáng hóa thành xiềng xích, quấn chặt lấy Đường Tuấn.







Mà tay Vương Khải cầm Thị huyết chủy thủ, hướng về phía ngực của Đường Tuấn đâm xuống.







Ba người đồng thời ra tay, khí thế mạnh mẽ bao phủ toàn hiện trường.







Adam cũng không nén nổi nỗi sợ trong lòng nữa, nhân lúc ba người không ai ra tay với anh ta, quay người liền trốn: "Thị huyết chủy thủ! Vậy mà lại là Thị huyết chủy thủ, một trong số bảy loại thần khí trong truyền thuyết! Cuối cùng thì tên này là phạm phải chuyện gì mà khiến cho Heaven đối phó với anh ta như thế."




Đối diện với một kích do ba người hợp lực, thân thể Đường Tuấn khẽ chuyển động, lùi lại mười mét, đòn công kích của Vương Khải và thống lĩnh ảnh vệ lập tức rơi vào không trung.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.