Chương trước
Chương sau
Các trưởng lão bắt đầu cảm thấy bắp chân mình run lên, đứng không vững nữa rồi, lại có thêm Ô Đạo Nhân và Thạch ma nữ, tổng cộng là chín vị cường giả đạt Cực Cảnh, xét về số lượng thì bọn họ đã vượt qua Hàn cung rồi! E là chỉ có núi tiên Chứa Chan mới có được một đội hình như thế này mà thôi.



Bình thường Lâm Thi Tình vẫn luôn lạnh lùng vô cảm, tưởng chứng sắc mặt của bà ta không bao giờ biến đổi, thế nhưng giây phút này vẻ mặt bà ta dần biến sắc. Chín người cường giả Cực Cảnh, cho dù Hàn cung đang ở thế thượng phong nhưng e là cũng phải chiến đấu rất trầy trật, thậm chí có thể khiến số lượng lớn đệ tử thương vong.



"Chết tiệt. Chẳng lẽ là Yêu Vũ Cơ, bà ta muốn huỷ Hàn cung ư?" Trong lòng Lâm Thi Tình tràn ngập căm hận, lần đầu tiên bà ta có cảm giác tính sai kế sách.





"Có chín người thì đã sao? Rốt cuộc cũng chỉ là đám chó gà ngu ngốc! Còn muốn lật đổ Hàn cung của tôi?" Giọng điệu Lâm Thi Tình trở nên lạnh lẽo, ngay lập tức, một luồng mạnh đến phát sợ toả ra từ người bà ta, trong nháy mắt bao trùm luồng khí mà đám Thạch ma nữ liên hợp lại.



"Lâm Thi Tình, quả thật thực lực của bà rất mạnh, tiếc là hôm nay nhất định Hàn cung phải trả giá cho những gì mà bà đã gây ra." Ô Đạo Nhân khom lưng về phía con đường trên không trung, giọng điệu tôn kính: "Cung nghênh chủ nhân."







"Cung nghênh chủ nhân." Trừ Thạch ma nữ ta, tám người còn lại đều khom lưng cúi chào, giọng điệu của bọn họ vừa cung kính vừa có chút sợ sệt.



"Cung nghênh chủ nhân."



Âm thanh phát ra tựa như tiếng núi hô biển gầm, vang vọng khắp Hàn cung.



"Ai là chủ nhân của đám người này? Chẳng nhẽ người này đã đột phá được Nguyên Đan Tử rồi sao?" Tầng lớp cao quý trong Hàn cung không nhìn được mà nghĩ, có thể khiến nhiều cường giả Cực Cảnh can tâm tình nguyện tôn làm chủ nhấn thì chỉ có cường giả Nguyên Đan mà thôi.



"Không thể nào chứ." Trong Băng Tuyết Quốc Độ không thể đô lôi kiếp, làm gì có ai có thể trở thành Nguyên Đan!" Lâm Thi Tình nghiến răng đáp.



"Lâm Thi Tình, bà và Lâm Thanh Thiên tự sát đi, chúng tôi sẽ tha cho Hàn cung." Lúc này, một giọng nói phát ra từ con đường trên không.



"Đường Tuấn." Lâm Thi Tình sững người.





"Cậu ta vẫn còn sống?" Lâm Thanh Thiên cũng ngây ngốc.







Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đường Tuấn cầm tay Đường Lệ, từ trên con đường không trung chậm rãi đi xuống.







Sau đó, con đường trên không kia mới từ từ khép lại, một tia ánh sáng chợt loé lên giữa mi tâm Đường Tuấn rồi mới biến mất.







"Đường Tuấn, cậu thật to gan! Dám ăn cắp chìa khoá mở ra Băng Tuyết Quốc Độ của tôi! Mau giao ra đây, tôi sẽ nể mặt mà tha chết cho cậu." Lâm Thi Tình nhìn mi tâm của Đường Tuấn, quát lớn.







"Bày trận."







Lâm Thi Tình khẽ quát một tiếng, ngay lập tức bốn mươi chín đạo ánh sáng từ khắp các nơi trong Hàn cung đều vọt tới nhập vào cơ thể bà ta. Sức mạnh của bà ta lập tức tăng lên chóng mặt, ngay lập tức đã phá vỡ Nguyên Đan.







"Trận pháp của Hàn cung là do chín chín tám mốt trận pháp nhỏ tạo thành, bây giờ tôi đã phát động bốn mươi chín đạo này, thực lực đã đạt tới Nguyên Đan giới, đừng nói là mười người các ngươi, cho dù là ba mươi người cũng tuyệt đối không phải đối thủ của tôi." Giọng nói của Lâm Thi Tình giống như được phát ra từ một nơi rất cổ xưa xa xôi nào đó, mang theo cảm giác chết chóc: "Còn không mau quỳ xuống, tôi có thể tha cho các người một mạng."




Lúc này bà ta đã phát động bốn mươi chín toà trận pháp, thực lực mạnh chưa từng có.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.