Chương trước
Chương sau
"Chị cũng chỉ vì em và Hàn cung mà thôi." Lâm Thi Tình nói.



"Đứng nói nữa." Một tia sắc lạnh xẹt qua ánh mắt Lâm Thanh Thiên, bà ta chẳng còn muốn nghe Lâm Thi Tình tiếp tục lải nhải.



"Được rồi, rồi đến một ngày nào đó em sẽ hiểu tất cả mọi chuyện." Lâm Thi Tình nhìn về phía hư không, trầm giọng nói: "Có điều cũng coi như tất cả đã kết thúc rồi. Chị có thể cảm nhận được trong Băng Tuyết Quốc Độ đang xảy ra một trận chiến đáng sợ, e là giữa phe cánh Yêu Vũ Cơ và Đường Tuấn đã xảy ra xung đột. Nhiều năm vậy rồi, chắc hẳn Yêu Vũ Cơ cũng đoạt được món đồ đó rồi chăng? Không uổng côn chị chuyển một gốc tuyết liên ngàn năm đi, phỏng chừng bà ta vẫn còn muốn quay lại tranh giành chức cung chủ cùng với chị, đáng tiếc, tất cả đều nằm trong dự liệu của chị rồi."





"Hả?" Lâm Thanh Thiên cau mày khó hiểu.



Trên không trung của Hàn cung, đột nhiên lại hiện ra một con đường, ngay lập tức, một luồng khí cực kỳ lạnh lẽo thổi quét khắp con đường trên không đó xuống dưới.







Vút vút vút!



Vô số bóng người từ khắp các nơi trong Hàn cung bay tới, mỗi người trong số họ đều bay rất cao và lơ lửng trong không trung, đều là những cường giả của cảnh giới Thần Hải, bọn họ đều tập trung bảo vệ xung quanh điện của Hàn cung chủ, khí thế ngùn ngụt xông thẳng lên trời.



Từ trên cao nhìn xuống chúng đệ tử của Hàn cung, bỗng nhiên có một bóng người vọt ra khỏi thông đạo.



Người này là ông ông già, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, ông ta mặc một bộ áo đạo sĩ, mặc dù ăn mặc luộm thuộm là vậy nhưng khí thế toát ra từ người ông ta vô cùng đáng sợ, rõ ràng là đã đạt đến trình độ Cực Cảnh.



"Ô Đạo Nhân." Lâm Thi Tình nhìn thấy người nọ thì giọng điệu lạnh lùng mà nói: "Ông lại có thể tháo chạy khỏi Băng Tuyết Quốc Độ, không ngờ trình độ tu luyện của ông còn đạt tới Cực Cảnh, có điều cũng vô dụng mà thôi, tôi sẽ trấn áp ông thêm lần nữa."



Ô Đạo Nhân đáp: "Vậy thì còn phải xem bản lĩnh của bà, lần này không chỉ có mình tôi trốn ra khỏi Băng Tuyết Quốc Độ đâu."



Dứt lời, con đường trên không trung vừa nãy lại bắt đầu lay chuyển nhẹ, một bóng người mặc đồ đen, tóc đen xuất hiện trước mắt mọi người.



Lại là một người đạt tới Cực Cảnh.







Đồng tử của những người trong Hàn cung lúc này co rút dữ dội, bọn họ có thể đối phó lại một Ô Đạo Nhân đạt tới Cực Cảnh, nhưng nếu xuất hiện thêm người thứ hai thì có vẻ rắc rối rồi đây.







"Thạch ma nữ." Lâm Thi Tình lạnh giọng nói, sắc mặt bà ta trở nên cứng ngắc. Luồng khí từ người Thạch ma nữ cũng mạnh không kém gì so với Ô Đạo Nhân, đủ để Lâm Thi Tình nghiêm túc đối phó.







"Hai người thì cũng có tác dụng gì? Hàn cung của tôi đã có hơn năm người đạt tới trình độ Cực Cảnh rồi." Giọng điệu Lâm Thi Tình pha chút châm chọc, Hàn cung là một trong số những cổ môn phái mạnh nhất hiện giờ, cho nên bà ta có đủ tự tin.







"Đúng vậy."







Đúng lúc này, ở con đường trên không kia lại có tiếng nói vang lên, liền sau đó là một trận ánh sáng loé động, bảy bóng dáng cùng lúc xuất hiện, luồng khí cường mạnh ùn ùn kéo đến chèn ép phía dưới.







"Một, hai, ba, bốn ,năm, sáu."







"Sáu người Cực Cảnh, tuy người cuối cùng là Thần Hải nhưng khí thế cũng không hề thua kém bao nhiêu."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.