Chương trước
Chương sau
Hai cái ngọc trụ Phục Ma rơi xuống trong tay của Đường Tuấn. Lúc này ngọc trụ Phục Ma đã hoàn thành dung hợp, Đường Tuấn có thể cảm giác được ngọc trụ Phục Ma đã hoàn chỉnh.



Thu lại ngọc trụ Phục Ma, Đường Tuấn hướng về Thái Cổ Thánh Viên cúi người một cái. Thái Cổ Thánh Viên xuất hiện cũng là gián tiếp cứu Đường Lệ.





"Thánh Viên tiền bối, ngài vừa mới nói người đó là tổ tiên của nhà họ Đường tôi sao?" Đường Tuấn nói.



Thái Cổ Thánh Viên gật đầu nói: "Đúng thế. Có điều người đó đã sớm rời khỏi tinh cầu này, sau khi Tiên lộ xây dựng xong bọn họ là nhóm người rời đi đầu tiên."







"Tiên lộ? Là pháp trận này sao?" Đường Tuấn chỉ vào trận pháp bên dưới.



Thái Cổ Thánh Viên nói:"Ừ. Đáng tiếc lấy năng lực của các người bây giờ cơ bản không có cách nào vận chuyển trận pháp này. Thời gian ta canh chừng nơi này cũng sắp kết thúc rồi, đến lúc đó ta cũng sẽ rời khỏi đây đi tìm kiếm dấu chân của bọn họ."



"Quên đi. Thực lực của cậu quá yếu ớt, nói với cậu cũng vô dụng. Ngay cả Nguyên Đan cũng không đạt đến, muốn thôi thúc tòa trận pháp này ít nhất phải là cảnh giới Nguyên Anh." Thái Cổ Thánh Viên thở dài nói: "Năm đó trên tinh cầu này văn minh tu chân mạnh mẽ bậc nào, người tu chân ngang dọc trời đất hái trăng bắt sao. Mà mấy ngàn năm trước khi ta tỉnh lại một lần phát hiện văn minh tu chân đã mất đi chỉ còn sót lại Luyện Khí Sĩ gì đó, mấy trăm Luyện Khí Sĩ Cảnh giới Nguyên Đan liên thủ vẫn không đánh lại một kẻ tu chân ngoại vực. Cho tới hiện tại, các người thậm chí đến cả Luyện Khí Sĩ cũng không có, chỉ còn dư lại võ đạo pháp thuật gì đó. Một mớ hỗn độn yếu ớt."





"Văn minh tu chân, thời đại luyện khí." Đường Tuấn dường như không dám tin tưởng lỗ tai của mình.







Còn có mấy trăm cảnh giới Nguyên Đan trong miệng của Thái Cổ Thánh Viên đại chiến với tu chân giả ngoại vực hẳn là Bách Tiên Trấn Ma.







"Ừ. Công pháp cậu tu luyện ngược lại cũng không tệ, có một chút mùi vị tu chân." Thái Cổ Thánh Viên nhìn Đường Tuấn, ánh mắt của nó mang theo một loại lực xuyên thấu dường như có thể nhìn thấy tất cả bí mật của Đường Tuấn.







"Thôi. Nể mặt ông ta, ta xem giúp cậu một lần."







Trong mắt của Thái Cổ Thánh Viên bắn ra một đạo ánh sáng đánh vào trên người của Đường Tuấn.







Tinh thần của Đường Tuấn được đạo ánh sáng này dẫn dắt, ngao du khắp nơi trong khiếu huyệt cùng kinh mạch của anh. Anh đang tu luyện đạo tạng Thoát Thai Tự của Thần Tàng Quyết, vốn dĩ Đường Tuấn còn cho rằng Thần Tàng Quyết đã mười phân vẹn mười, kể cả là Tôn Như Ngọc tu hành công pháp Thương Sinh Đại Pháp của Luyện Khí Sĩ cũng không thể sánh bằng. Khi mà tinh thần của anh ngao du quanh thân theo đạo ánh sáng này anh mới phát hiện mình đã hoàn toàn sai.







Ngao du trong khiếu huyết của cơ thể, Đường Tuấn phát hiện ra rất nhiều nơi hắc ám sâu thẳm, đó là nơi công pháp của anh luyện không tới được.




"Thân thể chính là một tiểu vũ trụ. Cái gọi là tu chân chính là không ngừng đánh vỡ các cực hạn của cơ thể, khai phá huyền bí của khiếu huyệt cùng với huyết mạch của thân thể. Thiên Nhãn thông, Thiên Nhĩ thông, Tha Tâm thông của phật gia chính là ví dụ rất rõ ràng. Công pháp của cậu đã có loại định hình này đáng tiếc cậu đã sinh sai thời đại, tầm mắt kiến thức làm hạn chế cậu." Âm thanh của Thái Cổ Thánh Viên vang lên ở trong đầu của Đường Tuấn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.