Chương trước
Chương sau
"Hừ. Có chỗ cho mày nói chuyện sao?"



Yêu Vũ Cơ dùng thủ đoạn bấm Đường Lệ một cái, tốc độ dòng máu chảy ra ngay lập tức nhanh hơn mấy phần. Sắc mặt của Đường Lệ càng thêm nhợt nhạt, tựa như không hề có chút màu máu nào.





"Được. Tôi đem ngọc trụ Phục Ma cho bà."



Đường Tuấn thấy thế trong mắt tràn ngập sát ý nhưng cũng không có biện pháp khác. Yêu Vũ Cơ đã đạt đến cảnh giới nửa bước Nguyên Đan,







Một thân pháp lực mạnh mẽ gần như không kém hơn Lâm Thi Tình, càng không cần nói lúc này Đường Lệ còn đang nằm trong tay bà ta.



"Tốt."



Yêu Vũ Cơ nhoẻn miệng cười, trong nụ cười mang theo trào phúng nhàn nhạt.



"Thật là anh em tình thâm. Đưa ngọc trụ Phục Ma cho tao. Mày không có tư cách kì kèo mặc cả với tao, trước tiên đưa ngọc trụ Phục Ma cho tao, tao sẽ tha cho em gái của mày."



"Được. Hi vọng bà không nuốt lời."





Đường Tuấn tâm niệm vừa động, hai cái ngọc trụ Phục Ma quấn quýt vào nhau liền bay về phía Yêu Vũ Cơ. Yêu Vũ Cơ một phát bắt được ngọc trụ Phục Ma, nửa đóa Tuyết Liên ngàn năm liền bị bà ta ném xuống mặt đất, bà ta kích động nói: "Cuối cùng cũng lấy được, ngọc trụ Phục Ma đã là của tao."







"Yêu Vũ Cơ, thả người." Đường Tuấn nói.







"Ha ha ha, tiểu quỷ ngây thơ. Ngày hôm nay anh em hai người đều phải chết ở chỗ này. Nếu không tin tức tao chiếm được ngọc trụ Phục Ma bị bọn mày truyền đi, Yêu Vũ Cơ tao còn có chỗ dung thân sao?" Yêu Vũ Cơ nghiêm nghị nói. "Phiền chết ta rồi. Ai dám quấy nhiễu giấc ngủ ngon của ta!"







Đúng lúc này, không gian tại đây đột nhiên vang lên một âm thanh to lớn, ầm ầm ầm, trời đất dường như muốn nứt ra. Sắc mặt Đường Tuấn và Yêu Vũ Cơ đột nhiên biến đổi. Lúc âm thanh kia vang lên vừa nãy chân khí trong cơ thể hai người ngừng lưu động, trên da nổi lên da gà lít nha lít nhít giống như bị một kẻ cực kỳ đáng sợ nhìn chằm chằm.







Càng làm cho hai người cảm thấy hoảng sợ chính là bọn họ vậy mà không có cách nào khống chế được thân thể của chính mình. Âm thanh hạ xuống, sương mù xung quanh cuồn cuộn bốc lên như bị một bàn tay to lớn đảo loạn. Bộp bộp bộp. Bên trong sương mù xuất hiện một hư ảnh to lớn. Hư ảnh này còn đang không ngừng tới gần, mỗi một lần nó dẫm xuống đất đều phảng phất như có động đất, sinh ra âm thanh chấn động khủng bố.







Cuối cùng hư ảnh này cũng phá tan sương mù, ba người Đường Tuấn cuối cùng cũng thấy được bộ mặt thật của nó. Xuất hiện trước mắt ba người Đường Nghiêu là một con khỉ trắng lớn. Khỉ trắng cao tới mười mấy tầng lầu, hai con mắt như hai vầng mặt trời nhỏ, mỗi lần nó hô hấp trong lỗ mũi đều phun ra hơi thở cường đại hóa thành sương mù hòa cùng với màn sương lạnh lẽo.







Sương mù lạnh lẽo bên trong kẽ băng nứt vậy mà lại do hô hấp của nó tạo thành! Đồng tử Đường Tuấn đột nhiên co rút lại. Anh bất luận thế nào cũng không nghĩ đến bên trong kẽ băng nứt có thể đông lạnh chết tu luyện giả cảnh giới Cực vậy mà lại là hơi thở do con khỉ trắng này phun ra.




"Thái Cổ Thánh Viên." Yêu Vũ Cơ cả người run rẩy, miệng run run nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.