Chương trước
Chương sau
Tình hình hoàn toàn bị đảo ngược. Một tay của Đường Tuấn nắm tính mạng của Tôn Như Ngọc, tay kia cầm lấy Vô Cực Chi Tâm.



"Anh không thể giết tôi, tôi là học trò lớn nhất của Côn Lôn tiên sơn, sư phụ của ta là Lạc Quách Thiên." Cuối cùng Tôn Như Ngọc cũng luống cuống.



"Vô ích thôi, chờ thêm một khoảng thời gian nữa tôi độ kiếp xong, tôi liền phá vỡ Côn Lôn." Trong giọng nói Đường Tuấn lạnh lẽo.





"Cuồng vọng tự đại, Côn Lôn chính là vùng đất tiên cảnh truyền thừa mấy ngàn năm, ngay cả cảnh giới Nguyên Đan anh còn chưa đạt được, còn dám mạnh miệng nói khoác, không sợ người ta chê cười đến rụng răng sao?" Lúc này một giọng nói mang theo châm chọc vang lên.



Dứt lời, bốn bóng người từ trong Hàn Cung bay vút ra ngoài, tốc độ của họ nhanh như sao băng xẹt qua, trong nháy mắt đã đáp xuống trước mắt mọi người.







Bốn người đều mặc quần áo trong cung đình kiểu cổ, người cầm đầu là một người phụ nữ xinh đẹp thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, bà ta tựa như một người phụ nữ sang trọng nhàn nhã bước từ mấy bức tranh mỹ nữ. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, rất khó nhìn ra dấu vết năm tháng trên người bà ta, mặt mày lại có bốn năm phần tương tự Thẩm Ngọc Nhu.



Khí tức của cả bốn người vô cùng mạnh, họ không hề che dấu khí tức của mình, tất cả đều đạt Cực Cảnh.



"Phó cung chủ." Thẩm Minh Hoa cùng các đệ tử Hàn Cung đồng thời khom lưng trước người phụ nữ đứng đầu.



Thẩm Ngọc Nhu nhìn người phụ nữ kia, cô khẽ run rẩy, nước mắt chầm chậm chảy xuống.



Đường Tuấn cũng đoán ra thân phận của người phụ nữ này, phó cung chủ Hàn Cung cũng là mẹ của Thẩm Ngọc Nhu, Lâm Thanh Thiên.



"Lập tức thả Tôn Như Ngọc ra." Lâm Thanh Thiên khẽ gật đầu, sau đó nói với Đường Tuấn.





"Nếu tôi không làm thì sao?" Đường Tuấn nhìn Lâm Thanh Thiên trêu tức.







"Vậy thì chết. Đừng tưởng rằng thắng được Tôn Như Ngọc là giỏi rồi, ở Hàn Cung, cho dù có đạt đến cảnh giới Nguyên Đan thì tôi cũng có thể xử lí cậu dễ như trở bàn tay.” Lâm Thanh Thiên lạnh giọng. Giọng nói của bà ta vừa cất lên thì Hàn Cung cũng đồng thời vang lên những tiếng ầm vang, pháp trận bảo vệ Hàn Cung có xu thế bị kích phát.







"Phó cung chủ, chuyện này không phải lỗi của Đường Tuấn, là do Tôn Như Ngọc." Thẩm Minh Hoa giải thích.







Lâm Thanh Thiên là phó cung chủ của Hàn Cung, bản thân cũng là cường giả Cực Cảnh, nếu lợi dụng trận pháp của Hàn Cung thì thực lực của bà ta có thể tăng lên gấp mấy chục lần, trấn áp người tu luyện Cực Cảnh là chuyện rất dễ dàng, thậm chí có thể chống lại cả cảnh giới Nguyên Đan.







"Từ khi nào lại đến lượt cô đứng ra nói chuyện?" Lâm Thanh Thiên quát một tiếng, tung một chiêu cách không đẩy Thẩm Minh Hoa ra.







"Bà đúng là kẻ không rõ phải trái, chuyện này có liên quan gì tới anh Đường đâu cơ chứ." Thẩm Ngọc Nhu nghẹn ngào, cô đã quá thất vọng về người mẹ này rồi.







"Sao? Cô dám chống lại mẹ mình ư!” Lâm Thanh Thiên nhướng mày: “Tôi đã gả cô cho Tôn Như Ngọc thì cô phải đứng về phe cậu ta mới đúng, tại sao lại đứng ra bênh vực người ngoài như vậy. Xem ra người làm mẹ như tôi phải dạy cho cô biết thế nào là đúng sai mới được.”




Nói xong, Lâm Thanh Thiên giơ tay lên, định cách không tát lên mặt Thẩm Ngọc Nhu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.