Chương trước
Chương sau
"Lâm Thi Tình sao? Cô ta cũng không phải là đối thủ của tôi xuất quan cũng có ích gì. Nhưng mà nhan sắc của cô ta không tệ. Năm mươi năm trước là nữ thần của rất nhiều người ở Tu Luyện Giới, nghe nói cô ấy cũng chưa từng có người đàn ông nào, haha." Tôn Như Ngọc nhìn lướt qua Thẩm Minh Hoa cười âm trầm nói. Hàm ý trong nụ cười không cần nói cũng biết.



"Thần Dương Chi Tâm và Huyền Hàn Chi Tâm đều là của tôi." Tay anh ta chụp vào hai viên đang hợp nhất lại.



"Khai hỗn độn." Đúng lúc này một âm thanh tức giận vang lên.





Sau đó, một tia sáng trắng xám lan ra ở trong sân,



Phía sau Tôn Như Ngọc vang lên tiếng la hét thê thảm. Anh ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu của Độc Cô Phong Đăng và Tống Thiên Lăng bị chùm ánh sáng trắng xám cắt đứt, chết không thể chết nữa. Người khổng lồ cũng bị cắt thành mấy khúc ngã trên mặt đất.







Lúc này, từ vị trí hai tay của anh ta truyền đến một cơn đau nhói, Tôn Như Ngọc cúi đầu xuống, nhìn thấy hai tay mình đã bị cắt đứt cổ tay, máu chảy ròng ròng.



"Đây là công pháp gì? Còn mạnh hơn so với thương sinh linh đại pháp." Tôn Như Ngọc kêu lên.



Không phải bởi vì đau đớn, mà là bởi vì tâm hồn chấn động. Những chùm ánh sáng trắng xám vừa rồi quá kinh khủng, nếu là đầu của anh ta, e rằng số phận cũng giống như hai người Độc Cô Phong Đăng.



"Đây là công pháp tôi tự nghĩ ra." Đường Tuấn thản nhiên lên tiếng, anh đi tới bên người Thẩm Ngọc Nhu đồng thời vẻ mặt đầy sát ý nhìn Tôn Như Ngọc.



hai ngày nay trợ giúp Thẩm Ngọc Nhu ngưng tụ Huyền Hàn Chi Tâm, cuối cùng anh tìm ra chiêu thứ hai tên là Khai hỗn độn.



"Tự nghĩ ra công pháp." Tôn Như Ngọc sắc mặt trắng bệch giận dữ nói: "Tôi không tin. Loại công pháp này chưa bao giờ nghe thấy, chỉ sợ có thể so sánh với Thương sinh linh đại pháp hoàn chỉnh, tại sao có thể là anh tự nghĩ ra. Nhất định là anh gạt tôi. Muốn phá hủy trái tim của tôi, mơ tưởng."



"Chao ôi." Đường Tuấn than nhẹ một tiếng không giải thích. Tâm cảnh tu vi của Tôn Như Ngọc quá thấp, ngay cả một chút đả kích cũng không chịu nổi.



Lúc này nguyên khí trời đất biến đổi mạnh.



Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía trước người Thẩm Ngọc Nhu. Huyền Hàn Chi Tâm và Thần Dương Chi Tâm đã biến mất, chỉ còn lại một viên tinh thạch hình tròn bảy màu rực rỡ trong suốt sáng long lanh không gì sánh được. Khối tinh thạch hình lăng này làm cho người ta cảm thấy cao xa và bí ẩn khó lường có một không hai, như thể nó là nguồn gốc của tất cả mọi thứ trên thế giới.





"Vô Cực Chi Tâm."







Ánh mắt của tất cả mọi người nóng rực nhìn về phía khối tinh thạch hình lăng này. Khối tinh thạch này là sự hợp nhất của Huyền Hàn Chi Tâm và Thần Dương Chi Tâm, Vô Cực Chi Tâm. Chỉ cần bản thân có Vô Cực Chi Tâm, là có thể đem thể chất biến thành thân thể siêu phàm đẳng cấp Vô cực!







"Vô Cực Chi Tâm là của tôi." Ánh mắt Tôn Như Ngọc nóng rực, há miệng muốn đem viên trứng mới tạo ra này nuốt vào.







Chát.







Một cái tát đánh vào mặt của anh ta. Một vả này sức lực không nhỏ, gò má của Tôn Như Ngọc nhất thời sưng đỏ lên. Hơn nữa anh ta cũng mất đi cơ hội cướp đoạt Vô Cực Chi Tâm.







"Anh dám đánh tôi?" Tôn Như Ngọc ác độc nhìn về phía Đường Tuấn.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.