Chương trước
Chương sau
Hai ngày nghiên cứu giúp Đường Tuấn thu hoạch rất nhiều. Bên trong, máu của anh ta lưu động như thủy ngân, mang đến cho toàn thân lực lượng mạnh mẽ. Xương cốt tản mát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, một cỗ khí tức uy nghiêm ẩn chứa ở bên trong. Loại khí tức này Đường Tuấn cũng không xa lạ, anh từng nhìn thấy ở trên người của Tiên nhân Shabi ở dưới lòng đất của trụ sở Nghịch Luân, là thứ khí tức thuộc về xương cốt của bậc tiên nhân. Nói cách khác, hiện tại cường độ thân thể của Đường Tuấn đã gần với thân thể của tiên.



Nếu lại đối đầu với Hạng Thành một lần nữa, Đường Tuấn hoàn toàn không cần vận dụng tuyệt chiêu Phân Âm Dương này. Chỉ cần dồn hết toàn lực tung ra một cú đấm là có thể đánh bay anh ta.



Lực lượng thân thể của anh hiện giờ mạnh gần gấp đôi so với đạo thể đại thành. Cho dù là cường giả thuộc cảnh giới Nguyên Đan, Đường Tuấn cũng có tự tin có thể đánh một trận.





"Cậu Đường, Lã đại sư đã rời khỏi đảo Phú Quốc từ hôm qua. Ông ấy nhờ tôi nói cho cậu biết, giới thuật pháp đảo Phú Quốc cũng là một phần tử của Việt Nam, dặn cậu không được tùy ý giết chóc.” Tào Vinh nói.



"Ừm, Lã Kiến Trung đi đâu rồi?” Đường Tuấn hỏi.







Tào Vinh nói: "Theo như lời của người nhà họ Mã, hình như Lã đại sư đã đi đến một nơi gọi là Hàn Cung. Hàn Cung có đệ tử muốn lập gia đình mời ông ấy đến tham dự.”



"Hàn Cung?" Đường Tuấn khẽ giật mình. Em gái của anh và Thẩm Ngọc Nhu vẫn còn ở Hàn Cung. Ngày đó ở trên biển, Thẩm Minh Hoa dẫn theo cô em gái Đường Lệ của anh trở lại Hàn Cung. Lúc ấy Đường Tuấn vẫn nghĩ phải mau chóng đi đón hai người trở về, không ngờ lại kéo dài đến tận bây giờ. Có điều đệ tử Hàn Cung vẫn luôn thủ thân như ngọc, không ngờ lần này lại chịu lập gia đình, quả thực đã làm cho Đường Tuấn phải giật mình.



Nhưng mà câu nói tiếp theo của Tào Vinh lại khiến Đường Tuấn không nén nổi cơn tức.



"Nghe nói đệ tử muốn lập gia đình của Hàn Cung lần này tên là Thẩm Ngọc Nhu, trời sinh có thể chất Huyền Hàn."



"Cái gì?" Bọn họ muốn để Ngọc Nhu kết hôn, ai cho bọn họ cái gan ấy?” Trong mắt Đường Tuấn tràn ngập lửa giận, giọng nói cũng lộ ra hàn ý lạnh lẽo, sát khí vô hình bắt đầu tuôn ra.



Choang.





Tào Vinh và Tào Thanh Vân chỉ là người bình thường, làm sao có thể thừa nhận loại sát khí này, ấm trà Vãn Thanh trong tay Tào Thanh Vân trực tiếp rơi xuống mặt đất.







Bấy giờ Đường Tuấn mới phục hồi tinh thần, anh thu bớt sát khí và khí thế nói: "Ông hãy nói kĩ càng mọi chuyện cho tôi nghe, chuyện này rốt cuộc là sao?”







Tào Vinh nói: "Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói thông gia của Hàn Cung lần này chính là một đệ tử kiệt xuất trên núi Chứa Chan.”







"Lại là Chứa Chan."







Đường Tuấn nhìn về phía tây, lửa giận trong mắt phảng phất như cách trăm sông nghìn núi cũng có thể đốt trụi cái gọi là núi tiên kia thành đất nung.







Ngay hôm đó, Đường Tuấn rời khỏi đảo Phú Quốc. Còn số tiền tài và quà tặng do mấy dòng tộc lớn và các đại sư thuật pháp hiếu kính thì anh giao tất cả cho Tào Thanh Vân quản lý.







Trở lại Hà Nội, đầu tiên Đường Tuấn đến nhà Hoàng Phủ. Anh ở đảo Phú Quốc cũng được một thời gian, không biết Hoàng Phủ Ngọc thế nào rồi.




Đi vào phòng khách của nhà Hoàng Phủ, Đường Tuấn lập tức nhìn thấy Hoàng Phủ Ngọc đứng sừng sững ở trước cửa sổ sát đất. Cô ấy mặc quần áo ở nhà và đi chân trần. Hoàng Phủ Ngọc thoạt nhìn có chút gầy yếu, lại càng tăng thêm vài phần gợi cảm và quyến rũ, phác họa ra một góc nghiêng hoàn mỹ, làm cho người ta vừa thấy liền có xúc động muốn ôm cô vào lòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.