Chương trước
Chương sau
"Long Vương, con cảm thấy có thể thử một chút.” Cậu Long khuyên nhủ: “Nghịch Luân bây giờ đã trưởng thành, đủ để chúng ta ứng phó hết thảy nguy cơ. Cha yên tâm dưỡng thương là được.”



Long Vương hài hước nhìn cậu Long mà nói: “Chuyện Bắc Giang vừa mới xảy ra không lâu thì sao? Nếu như không phải Đường Tuấn xuất hiện, bây giờ e rằng các người đã hòa đàm với người của những thế gia đó rồi nhỉ? Đây chính là cách ứng phó nguy cơ của mấy người sao?”



Sắc mặt cậu Long khó coi. Nghịch Luân mặc dù cường đại, nhưng người đứng đầu võ lực cá nhân từ đầu đến cuối đều là Long Vương, chỉ có ông ấy có thể đè ép tất cả kẻ xấu.





Tàng Khánh tỉnh táo lại một chút, hỏi lần nữa: “Cổ Văn Hồng, chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?”



Cổ Văn Hồng lắc đầu, nói: “Trừ làm thế ra thì không còn cách khác. Phương án trị liệu tôi đã đưa ra, có tiến hành trị liệu hay không là do mấy người quyết định. Chỉ là tôi muốn nói cho mấy người biết, nếu như Long Vương còn không được chữa trị kịp thời thì sống không quá ba tháng.”







“Cái gì!” Tàng Khánh và cậu Long sợ hãi, bọn họ biết Long Vương bị thương, nhưng lại không biết thương thế của Long Vương nghiêm trọng đến cỡ nào.



Long Vương nói: “Sống chết có số, tôi đã sớm nhìn thấu.”



Ông nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Trước khi tôi chết lại có thể nhìn thấy có người nối tiếp, tôi rất vui mừng.”



Cậu Long nắm chặt nắm đấm, không dám nói một lời.



Trên mặt Tàng Khánh là vẻ đau lòng, hai mắt đỏ bừng.



Bên trong căn nhà nhỏ yên tĩnh đến kỳ lạ, một bầu không khí đau buồn lan tràn ra.



“Thương thế của Long Vương chưa hẳn là không có cách nào trị được.” Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.



Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đường Tuấn, Cổ Văn Hồng nhướng mày, có chút không vui nói: “Cậu là bác sĩ?”





Đường Tuấn cười nói: “Đúng vậy.”







Cậu Long nhíu mày, có chút khinh thường nói: “Đường Tuấn anh mặc dù là bác sĩ, hơn nữa còn xuất thân từ nhà họ Đường. Thế nhưng y thuật của thầy Cổ Văn Hồng ở nước Việt Nam không ai có thể so bì, chẳng lẽ anh còn có thể lợi hại hơn anh ấy. Ở đây không phải chỗ cho anh quấy rối.”







Tư liệu của Đường Tuấn đã bị người của Nghịch Luân quen thuộc từ lâu, trong đó bao gồm cả thân phận trung y của anh. Chỉ là thành tựu của Đường Tuấn trên võ đạo quá chói mắt, đến nỗi khiến cho người ta dường như đã quên anh còn là bác sĩ. Chẳng qua cho dù có nhớ thì đám người cậu Long cũng không tin y thuật của anh. Vẫn là nguyên nhân kia, võ đạo của Đường Tuấn lợi hại như thế, tất nhiên đã hao phí thời gian dài và tinh lực, thành tựu đạt được ở y đạo đương nhiên không lợi hại bằng đạo nhân chuyên tu y như Cổ Văn Hồng này được. Tham thì thâm vốn là tối kỵ.







Còn nữa, bọn họ cũng không tin tưởng Đường Tuấn. Nghịch Luân và Đường Tuấn từ lâu đã như nước lửa, bọn họ sao có thể tin tưởng Đường Tuấn sẽ tốt bụng như vậy, trị liệu thương thế cho Long Vương.







Cổ Văn Hồng cười nhẹ một tiếng, nói: “Lời này của cậu Long có hơi quá.”







Anh ta nhìn Đường Tuấn mà nói: “Nếu cậu cũng là bác sĩ, vậy thì có quyền lên tiếng. Cậu nói thử xem, lời tôi vừa nói có chỗ nào không đúng. Nói ra để cho tôi mở mang tầm mắt.”







“Chẩn đoán của tôi cũng giống như anh.” Đường Tuấn gật đầu nói.




Lúc anh đi vào xem Long Vương thì cũng quan sát thương thế cho ông, hoàn toàn không khác gì so với những lời Cổ Văn Hồng vừa nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.