Chương trước
Chương sau
“Lão tổ tỉnh lại rồi!”



“Lão tổ, xin ngài hãy giết chết người này đi, báo thù cho đệ tử Vu Môn ta!”



Sau một hồi khiếp sợ, một nhóm người Vu Môn quỳ xuống xôn xao dập đầu về phía Vu Môn, muốn lão tổ Vu Môn ra tay giết chết Đường Tuấn.





“Lão tổ Vu Môn? Chẳng lẽ là người đã tồn tại từ ngàn năm trước đó sao!”



“Chuyện này vốn không thể nào xảy ra được, không thể có người nào có thể sống được ngàn năm cả! Dù cho là trong truyền thuyết, thần tiên cũng chỉ thọ được năm trăm năm mà thôi, nghe nói rằng năm đó vị lão tổ Vu Môn này được cho là đã đạt trình độ cao nhất rồi, không thể nào sống một ngàn năm được!”







Tin tức lão tổ Vu Môn ra tay thực sự quá đáng sợ, trong giới võ đạo vô số người cũng đã từng nhìn thấy cảnh này, không biết có bao nhiêu người đang thấp giọng bàn tán với nhau.



Ánh mắt Tàng Khánh run lên nhìn về phía màn sương mù và bóng lưng của Đường Tuấn giữa bầu trời.



Đường Tuấn một mình giết chết nhiều người như vậy, thần cảnh nhập vào vẫn còn chưa hết, hiện tại lại xuất hiện chuyện nghi ngờ lão tổ Vu Môn của ngàn năm trước sống lại, coi như ông lão này đã trải qua rất nhiều mưa gió, giờ phút này trong lòng cũng không nhịn được cảm thấy có chút lo lắng.



“Nếu như đúng là vị lão tổ Vu Môn kia sống lại, thế giới người bình thường mình thật sự có thể ngăn cản được sao? Long Vương có thể sao? Hay là phải dựa vào anh ta?” Trong lòng Tàng Khánh vậy mà đã không còn nửa phần sức lực.



Chủ yếu là bởi vì chuyện lão tổ Vu Môn ra tay quá khủng khiếp, những thủ đoạn như vậy gần giống như với các tiên nhân có bản lĩnh cao cường trong truyền thuyết!



Đối mặt với sự thành khẩn cầu xin của mấy người Vu Môn, vị lão tổ Vu Môn kia lại trở nên im lặng.



“Lão tổ?” Các vị thần cảnh Vu Môn còn lại lập tức cảm thấy lo lắng.







Đừng gọi nữa, ông ta không xuất hiện được đâu.” Đường Tuấn khẽ cười nói.







“Anh nói cái gì! Rõ ràng vừa rồi lão tổ đã ra tay mà!” Một người Vu Môn phản bác lại.







Đường Tuấn lắc đầu, cười khinh thường nói: “Ra tay và có thể xuất hiện hay không là chuyện hoàn toàn khác nhau!”







Anh nhìn vào sâu trong làn sương mù, lạnh lùng nói: “Dùng bí cảnh như một chiếc quan tài để bao bọc lấy bản thân! Lại để cho thế hệ con cháu không ngừng tìm kiếm các loại thảo dược quý và thuốc quý kéo dài khí huyết cho mình, cuối cùng mượn sự thay đổi lớn của trời đất này để khiến bản thân sống lại một lần nữa, thực sự rất giỏi tính toán đấy!”







Từ miệng của Ngô Trí Khải, anh biết được chuyện mấy năm qua Vu Môn đã không ngừng cử người đi tìm kiếm các loại thuốc quý trên thế giới để dâng hiến lên cho lão tổ, bây giờ lại nhìn thấy làn sương mù này và vị trí bí cảnh của Vu Môn, cuối cùng cũng đã hiểu ra một số chuyện.







Năm đó trong trận chiến giữa Vu Môn và Thánh Thủ Tông, lão tổ Vu Môn đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn suýt giết chết ông ta. Nhưng vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, ông ta đã đột phá tới Nguyên Đan cảnh, sau đó ẩn trốn trong bí cảnh, che đậy bản thân mình, để cho con cháu đời sau tìm mọi cách để duy trì khí huyết của ông ta luôn dồi dào.







Cuối cùng là đợi một thời cơ để hồi phục lại vết thương đó, giống như có thể thực sự sống lại! Sức mạnh sau khi sống lại thậm chí có thể tăng lên cấp độ nữa! Khi mà trời đất thay đổi chính là thời cơ tốt nhất!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.