"Ha ha!" Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, khí tức tăng vọt, như khí tức cự thú Hồng Hoang lan ra. Thân hình anh khẽ động, trong nháy mắt đến trước người Vu Ngọc Thanh, một quyền giết chết ông ta.
Đến chết, Vu Ngọc Thanh còn không kịp phản ứng!
“Đại trưởng lão!” Người Vu Môn tức giận.
Nhưng chỉ một giây sau, chân khí của Đường Tuấn đã lập tức bao phủ lấy bọn họ, giống như một làn sóng cuồn cuộn, bất cứ nơi nào anh đi qua thì sẽ có một thậm chí là mấy vị thần cảnh sẽ phải chết.
“Rút!” Sau khi Đường Tuấn giết hơn hai mươi thần cảnh, cuối cùng đám người Vu Môn cũng có phản ứng, xôn xao lùi về phía sau. Phía sau bọn họ là lối vào Vu Môn, chỉ cần trốn vào trong đó, nói không chừng còn có thể có một chút hy vọng sống.
Bùm bùm bùm!
Mặc dù bọn họ phản ứng rất nhanh, nhưng khi bọn họ lùi vào bên trong màn sương, vốn dĩ có năm mươi thần cảnh thiên nhân thì bị chết và bị thương chỉ còn lại không tới mười người, gốc gác trong ngàn năm của Vu Môn trong nháy mắt đã mất hết!
“Cậu dám tàn sát người Vu Môn chúng tôi! Vu Môn tôi dù cho có phải đuổi tới tận dưới hoàng tuyền cũng phải giết chết cậu!” Còn lại không đến mười vị trưởng lão Vu Môn ẩn nấp trong làn sương mù, giọng nói đầy thù hận.
“Nói nhiều vô ích.” Đường Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345985/chuong-1225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.