“Có đệ tử Vu Môn ở đây không?” Vu Khải Công đột nhiên hỏi những người xung quanh.
“Đệ tử đến rồi.” Anh ta vừa dứt lời đã có hơn chục người đáp lại.
Vu Khải Công nhìn họ cười nói: "Tốt lắm."
Anh ta chọn ra một đệ tử Chân Khí Cảnh rồi nói với Tàng Khánh: "Tàng Khánh, ông muốn bảo vệ cô gái nhỏ này, nhưng cô ấy lại ở sau lưng rút kiếm ra đâm tôi, đây đúng là tội chết. Tông sư không thể bị xúc phạm. Hơn nữa, chúng tôi còn là Thiên Nhân. Tôi sẽ không tự tay giết chết cô gái này nhưng sẽ để cho đệ tử của mình sống chết với cô ấy. Chuyện này ông cũng không thể ngăn cản đúng không? "
Tàng Khánh nhìn Hàn Bảo Long rồi nói: "Tôi có thể làm được gì nữa chứ, hai người cùng cảnh giới tỉ thí với nhau, tôi tuyệt nhiên không có lí do gì để nhúng tay vào. Hơn nữa, đúng là không nên rút kiếm về phía đó.”
Trong mắt Hàn Bảo Long không có một chút hối hận nào mà thay vào đó là ý chí chiến đấu bất khuất.
Vu Khải Công cười chế nhạo, sau đó quay ra nói với đệ tử được chọn của Vu Môn: "Giết cậu ta đi, tôi nhất định sẽ nhớ công ông.”
Người kia là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, sau khi nghe thấy vậy thì ánh mắt ông ta chợt hiện lên vẻ cuồng bạo, ông ta cúi người nói: "Cảm ơn môn chủ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345974/chuong-1214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.