Vu Khải Công lại lần nữa sửng sốt. Khi anh ta trông thấy Hoàng Phủ Ngọc chỉ là một người bình thường, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận. Hết lần này đến lần khác bị người khiêu khích, vẻ mặt của Vu Khải Công có hơi mất tự chủ.
Tuy nhiên Hoàng Phủ Ngọc không có ý định tiếp tục trao đổi với anh ta, mà trái lại hơi ngẩng đầu khẽ nói: “Tôi biết trong mắt các người, tôi chỉ là một người thường nhỏ bé. Nhưng nếu tôi chết rồi, Tập đoàn Yên Hoà chắc chắn sẽ sụp đổ, đến lúc đó nền kinh tế trong nước và rất nhiều ngành sản xuất khác đều sẽ chịu ảnh hưởng. Tôi nghĩ các người chắc hẳn cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.”
“Ai!” Cô ấy vừa mới dứt lời, một tiếng thở dài vang lên từ trên một trong những ngọn núi: “Cô bé nhà Hoàng Phủ, hà tất phải như vậy?”
m thanh xé rách không trung không ngừng vang lên.
Hơn chục bóng người đạp không mà tới.
Người dẫn đầu là một ông lão có khuôn mặt tang thương chất phác, ông ta mặc một bộ trang phục luyện công được làm từ vải bố, để râu ngắn. Dáng người ông ta không cao nhưng lại cho người ta một cảm giác đỉnh thiên lập địa, cương trực không luồn cúi, hơn chục người nữa theo sau ông ta.
“Tàng Khánh.” Vẻ mặt của Vu Khải Công hơi thay đổi khi nhìn thấy người đang đi tới.
Cùng lúc đó anh ta điều động tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345973/chuong-1213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.