Chương trước
Chương sau
"Còn Hậu Thiên Đạo Thể! Thần Cảnh Thiên Nhân! Tôi nhổ vào! Một tí chính trực cũng không có!"



"Haizz. Thật ra, việc này cũng không trách người ta được. Hậu Thiên Đạo Thể dù sao cũng còn rất trẻ, lại không xuất thân từ thế gia võ đạo, thiếu hụt căn cơ, tâm tính dũng khí chắc chắn là còn thiếu sót. Lúc trước có thể ứng phó với vài tình cảnh nhỏ, bây giờ cảnh tượng hoành tráng như vậy, đoán chừng là chết khiếp rồi."



"Ha ha. Nó không phải người nhà họ Đường à? Ngay cả hang ổ của nó mà Ban Cơ cũng chiếm sạch, đến bây giờ nó còn chưa ló mặt ra ngoài, quả thực là vết nhơ làm mất mặt giới võ đạo! Tôi thấy không cần đấu đá gì nữa cũng được."





Cho đến tận gần chạng vạng tối, Đường Tuấn vẫn còn chưa xuất hiện, sự kiên nhẫn của các bậc tông sư cũng sắp bị lau sạch. Mỗi người đều ngồi ở đó, châm chọc khiêu khích Đường Tuấn. Mặc dù bọn họ biết, trận chiến này nói cho cùng, Đường Tuấn chẳng khác gì là đi chịu chết, nhưng bản tính con người chính là như vậy, rất nhiều chuyện bản thân không làm được, lại yêu cầu người khác phải làm được.



"Người kia là?"







Đúng lúc này, đám người trong lầu các bỗng nhiên vang lên một tràng hỏi thăm.



Đám đông thuận theo ánh mắt người này nhìn lại, chỉ thấy trong trời đất mênh mông, dưới bầu trời bị màn mưa che phủ, một chàng trai trẻ tuổi đang chầm chậm đi tới.



Mặc dù mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến người này một chút nào. Quần áo của anh vẫn sạch sẽ, không có dấu hiệu ẩm ướt, trận mưa gió này với anh mà nói, giống như chẳng hề tồn tại. Phía sau lưng anh, một cậu trai trẻ đeo kiếm đứng đó, kiếm ý dạt dào.



"Hậu Thiên Đạo Thể đến rồi."



"Rốt cuộc thì anh ta cũng đến, trận đại chiến này sắp bắt đầu rồi."



Trong lòng mọi người đều thấy nhiệt huyết sôi trào, có một số người chưa từng nhìn thấy Đường Tuấn, thì càng trợn to hai mắt đánh giá anh. Đợi đến khi nhìn thấy Đường Tuấn, tuổi còn trẻ hơn rất nhiều so với phần lớn người trong bọn họ, ánh mắt không khỏi lộ ra xem thường cùng khinh bỉ, thầm nghĩ:



"Thằng ranh này thật sự là đối thủ của Ban Cơ được à? Không phải là sẽ bị người ta một chiêu đánh chết, làm trò hề cho thiên hạ chứ."



"Cậu ở đây chờ tôi." Đường Tuấn nói một tiếng Hàn Bảo Long, sau đó đạp không mà lên, mục tiêu chính là toà lầu các cao nhất trong nhà thuốc kia.



Trong lầu các, Ban Cơ thấy vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười. Thân hình ông ta khẽ di động, nhảy lên nóc lầu các.





"Đường Tuấn, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi." Ban Cơ nhẹ nhàng lên tiếng. Nhưng âm thanh của ông ta lại giống như núi lửa phun trào, vang vọng bốn phía, như sấm rền nổ vang bên tai mọi người. Mưa gió giữa không trung, dường như đều bị âm thanh này chấn động đến mức ngưng đọng lại.







Ban Cơ nhìn Đường Tuấn, trên mặt mang theo tươi cười đắc ý, thản nhiên nói:







"Đám người kia thật sự là không có kiên nhẫn, mới chờ chưa đến một ngày đã ngồi không yên. Vì chờ cậu đến, tôi đã chờ ròng rã gần một năm."







Đường Tuấn nhíu mày, trong lòng khẽ rục rịch, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.







"Cậu đoán không sai." Thấy biểu cảm của Đường Tuấn, nụ cười trên mặt Ban Cơ càng thêm đắc ý, nói:







"Cậu có thể bình yên chạy khỏi nhà họ Đường, là tôi cố ý nhường bước. Không phải cậu thật sự cho rằng, dựa vào huyết mạch vừa mới thức tỉnh, lúc đó mới chỉ luyện được chút ít chân khí, mà cậu lại có thể chống đỡ nổi nhiều võ giả truy sát như vậy chứ?"







Ban Cơ chỉ vào Đường Tuấn, nói:




"Quả nhiên, cậu đã không khiến tôi thất vọng, thật sự tìm được vật mà tôi muốn. Nhắc đến cái này, tôi còn muốn cảm ơn cậu đấy. Ha ha ha."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.