Chương trước
Chương sau
"Lần này tao đến là thay mặt Ban tiên sinh đưa thư mời quyết chiến này cho mày."



Đường Quang Hòa nhỏ giọng nói:



"Ba ngày sau chính là tết thanh minh, Ban tiên sinh hẹn mày ngày hôm đó, ở nhà thuốc của họ Đường quyết chiến một trận. Ban tiên sinh nói, ngày đó đúng dịp để tiễn mày lên đường, đỡ cho mày phải vì nhà họ Đường mà bái tế tảo mộ."



Đường Tuấn tiếp nhận thiệp mời, mở ra, chỉ thấy trên đó viết mười ba chữ.





[ Lễ Thanh minh, một trận chiến ở nhà thuốc, mời cậu chịu chết. ]



"Ban tiên sinh nói, nếu mày thắng, sẽ nói tung tích của em gái cho mày. Nếu mày thua, em gái mày không lâu sau đó cũng sẽ xuống hoàng tuyền đoàn tụ với mày." Đường Quang Hòa cười nói, trong tươi cười mang theo nồng đậm mỉa mai.







"Trở về nói cho Ban Cơ biết, tết thanh minh, chính là hạn chết của lão ta."



Chiến thiếp trong tay Đường Tuấn không lửa tự cháy, hóa thành tro tàn, hai tay của anh lại không có bất kỳ chuyện gì.



Anh nhìn Đường Quang Hòa, nói:



"Hôm nay tôi không giết ông. Nhưng ba ngày sau, tôi muốn dùng máu ông để tế điện tổ tiên nhà họ Đường, còn có ông nội cùng cha mẹ của tôi."



Nụ cười trên mặt Đường Quang Hòa cứng đờ, lạnh nhạt nói:



"Vậy tao ở ngay nhà họ Đường chờ máy đến, hy vọng mày đừng nuốt lời."



Nói xong, Đường Quang Hòa liền dẫn theo một đám bảo tiêu rời đi.



"Bọn họ là ai? Chúng ta có cần báo cảnh hay không?"



Chờ đến khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt hai người, trong lòng Dương Lộc vẫn còn sợ hãi, nói.



Vừa rồi mặc kệ là khí độ uy nghiêm của Đường Quang Hoà, hay ánh mắt của mười võ giả, đều khiến cô có chút sợ hãi.



"Báo cảnh sát? Ha ha." Đường Tuấn cũng không giải thích nhiều.



Chuyện Vu Môn liên lụy đến quá nhiều thứ, anh không muốn kéo cả Dương Lộc vào.





Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói:







"Ông nội, cha mẹ, mọi người cứ nhìn đi."







Ngày thứ hai, một tin tức làm chấn động toàn bộ giới võ đạo Việt Nam.







Vu Môn Ban Cơ khiêu chiến Đường Tuấn, vào ba ngày sau, quyết đấu sinh tử định thắng thua tại nhà thuốc của nhà họ Đường!







Theo Vu Môn xuất thế, càng ngày càng có nhiều người biết đến nội tình của tông môn mạnh nhất thời đại này. Mà Ban Cơ là cường giả có thực lực xếp vào top 10 trong Vu Môn, thực lực của lão ta sâu không lường được. Nghe nói đã sớm bước chân vào cảnh giới Thiên Nhân. Chỉ là sau khi đánh cắp quyền lực nhà họ Đường, lão ta vẫn luôn ở lại đây, không tiếp tục ra tay nữa. Cho nên không có cách nào khẳng định được. Nhưng nếu lời đồn là thật, thực lực của lão tất nhiên sẽ bỏ xa thế hệ trẻ như mấy người Vu Trấn Linh.







Mà Đường Tuấn thì sao, là Hậu Thiên Đạo Thể, hơn nữa cũng đã bước vào Thiên Nhân. Đầu tiên là ở hội võ đạo Hà Nam, bộc lộ hết tài hoa, sau khi chém giết hết gia tộc ẩn cư và tông môn ở Trảm Mã Đài, giam cầm Thánh Nữ của Băng Cung. Có thể nói, từ khi xuất đạo đến nay, anh chưa từng thất bại.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.