Chương trước
Chương sau
“Cái này có gì khó.” Ma Sinh Long Nhật cười châm biếm, mặt lộ vẻ khinh thường.



Ma Sinh Long Nhật lấy ra miếng vải đen che kín hai mắt, đứng cách mô hình châm cứu ba mét.



“Huyệt Phong Trì.” Dường như Lý Hùng Cường cảm thấy hứng thú với châm cứu, anh ta đọc các huyệt đạo bằng thân phận người ngoại đạo.





“Vù!”



Lời nói vừa dứt, Ma Sinh Long Nhật vung tay, một cây châm bạc đâm đúng chính xác vào huyệt Phong Trì của mô hình châm cứu.







“Thiên Trụ, Thính Cung.”



“Vù vù!”



Lại có hai cây châm bạc đâm chính xác vào huyệt vị của mô hình châm cứu.



Theo từng tên huyệt vị được đọc ra từ miệng của Lý Hùng Cường, Ma Sinh Long Nhật cũng liên tục phóng châm ra, mỗi cây châm được phóng ra đều đâm vào vị trí chính xác. Tuy mắt bị che lại, nhưng còn chính xác hơn phần lớn y sư mở mắt châm cứu.



Điều khiến Đường Tuấn khá kinh ngạc đó là, không ngờ Lý Hùng Cường lại vô cùng hiểu biết về các huyệt vị trên cơ thể con người. Thuận miệng nói ra như đã thuộc nằm lòng, hơn nữa còn không hề lặp lại. Chỉ với năng lực ghi nhớ này thôi, cũng đã rất giỏi rồi.



Khi cây châm bạc cuối cùng đâm vào huyệt Hợp Cốc một cách chuẩn xác, Ma Sinh Long Nhật cũng kéo miếng vải đen xuống. Trên khuôn mặt trẻ tuổi của anh ta đã lấm tấm mồ hôi, cơn đau nhức xuất hiện ở cổ tay. Hàng trăm lần dùng khí để điều khiển châm, còn phải tập trung tinh thần cao độ, điều này đối với anh ta mà nói là gánh nặng rất lớn.



Có điều, trên khuôn mặt Ma Sinh Long Nhật lại nở nụ cười tươi rói và tràn đầy sự đắc ý. Trăm lần phóng châm, không có lần nào bị lỗi, đúng là có tư cách để kiêu ngạo.



“Xem các người đấy.” Ma Sinh Long Nhật ngẩng đầu nói với Đường Tuấn và Liễu Đàm Liên.



Liễu Đàm Liên gật đầu với Đường Tuấn rồi đứng dậy.





Cô ấy đi đến chỗ cách mô hình châm cứu năm mét, sau đó tiếp tục bước về phía trước, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách bảy mét so với mô hình.







Nụ cười trên mặt Ma Sinh Long Nhật chợt cứng đờ, không thể tin nổi.







Với tu vi y đạo và võ đạo của anh ta, đứng cách năm mét dùng khí điều khiển châm đã là giới hạn của bản thân. Có lẽ ở mức sáu mét miễn cưỡng cũng có thể làm được, nhưng khó tránh sẽ thất bại. Còn về mức bảy mét, anh ta chưa từng nghĩ tới. Trừ khi tinh thần lực cảm ứng dùng khí điều khiển châm của anh ta tăng lên một cấp, hoặc đạt đến cảnh giới Nhập Thần trong truyền thuyết.







“Nội Quan, Lương Khâu, Thừa Sơn.” Sau khi Liễu Đàm Liên bịt mắt, Lý Hùng Cường bắt đầu thuận miệng đọc ra từng huyệt vị một. Mà không ngờ, cô ấy liên tục phóng châm lại không sai chút nào. Điều khiến Ma Sinh Long Nhật ngạc nhiên hơn là, tốc độ nói lúc này của Lý Hùng Cường nhanh hơn vài phần so với trước đó.







“Thần tiên châm cứu, hóa ra đây chính là thần tiên châm cứu.” Gương mặt Ma Sinh Long Nhật lộ vẻ kinh hãi, nói với giọng nghẹn ngào.







Hoàng Phủ Ngọc nhìn Liễu Đàm Liên vung tay như ảo ảnh, trong lòng cô ấy lại có hơi lo lắng. Nếu nói bản lĩnh của Ma Sinh Long Nhật vừa rồi vẫn nằm trong phạm vi cô ấy có thể chấp nhận được, vậy thì bản lĩnh Liễu Đàm Liên thể hiện ra lúc này đã nằm ngoài nhận thức của cô ấy.







“Anh có thể làm tốt hơn cô ấy được không?” Hoàng Phủ Ngọc nhìn về phía Đường Tuấn, trong lòng thầm nghĩ.




Không đến ba phút, Liễu Đàm Liên đã phóng xong một trăm cây châm. Khuôn mặt cô ấy chỉ hơi tái nhợt, đổ một chút mồ hôi, trạng thái còn tốt hơn cả Ma Sinh Long Nhật.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.