Chương trước
Chương sau
Vào lúc này bọn họ không quan tâm đến thân phận của Đường Tuấn, chỉ cần có thể tiếp cận Lý Hùng Cường một giây phút thì họ cũng sẵn sàng trả giá bằng bất cứ giá nào.



“Không phải.” Đường Tuấn không hề thay đổi sắc mặt nói.



“Ừ.” Lý Hùng Cường cũng không nghĩ nhiều, cất bước đi trước.





Mặc dù Đồng Hạ Thảo và Vương Ngọc Hà rất đẹp nhưng làm sao họ có thể lọt vào mắt anh ta được.



“Tạm biệt.” Đường Tuấn chào Thẩm Linh Linh, sau đó dẫn theo Hàn Bảo Long rời đi.







Ánh mắt Thẩm Linh Linh lóe lên, đây là lần đầu tiên không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Đường Tuấn.



“Tên này dựa vào cái gì chứ?” Cô ta đã đọc nhiều sách tâm lý học, từ vài cử động tinh tế cô có thể cảm thấy Đường Tuấn thực sự không sợ Lý Hùng Cường, thậm chí còn giữ vững vẻ kiêu ngạo trước mặt anh ta.



“Cắt. Có gì hơn người chứ. Nếu không có Hoàng Phủ Ngọc thì ai quen anh ta chứ.”



“Đúng vậy. Còn làm vẻ nghiêm túc lắm vậy, làm như bản thân giỏi lắm ấy. Chúng ta muốn làm quen với Lý Hùng Cường chứ không phải với anh ta.”



Sau khi Đường Tuấn rời đi, Đồng Hạ Thảo và Vương Ngọc Hà khó chịu nói.



Dưới sự dẫn dắt của người phụ trách khách sạn, đám người đến một căn phòng rộng lớn yên tĩnh. Căn phòng có diện tích rất lớn, chiếm gần hết mặt sàn, diện tích mấy trăm mét vuông.



“Được đấy, đúng là một nơi yên tĩnh.” Lý Hùng Cường mỉm cười.



Xung quanh phòng được sử dụng kính cường lực, lại có thiết bị cách âm nên âm thanh bên ngoài không thể lọt vào, âm thanh bên trong cũng không thể lọt ra. Sau khi vào phòng, Phi Nguyệt cực kỳ căng thẳng, cô ta luôn theo sát Hoàng Phủ Ngọc từng bước để đề phòng xảy ra sự cố ngoài ý muốn.





Lý Hùng Cường quay đầu lại nói với Đường Tuấn: “Để tôi giới thiệu lại với anh.”







“Cô Liễu Đàm Liên là thiên tài trẻ nhất trong ngành y của nước tôi. Cô ấy đã theo học ngành y học cổ truyền Hàn Quốc trong hai mươi năm. Đã có hàng trăm bệnh nhân được chữa khỏi và được người dân nước tôi gọi là nữ thần y.” Lý Hùng Cường chỉ vào Liễu Đàm Liên và nói: “Ngay cả chủ tịch của chúng tôi cũng khen ngợi y thuật của cô ấy.”







“Anh Ma Sinh Long Nhật là đệ tử thân truyền của ông Sơn Hạ Chu Tài, thánh y nước nước Yên, đã học được tám phần chân truyền của ông Sơn Hạ và đã học ngành y học cổ truyền hơn hai mươi năm. Anh ấy đã chữa trị cho không biết bao nhiêu bệnh nhân, uy tín vang dội và là niềm hy vọng trở thành đại thánh y tiếp theo của nước Yên.” Lý Hùng Cường chỉ vào Ma Sinh Long Nhật nói.







“Như vậy có đáng để lọt vào mắt anh Đường chưa?” Lý Hùng Cường cười.







“Miễn cưỡng có thể. Nếu là đệ tử của Sơn Hạ Chu Tài thì có thể tranh đua cao thấp với tôi.” Đường Tuấn thản nhiên nói.







Liễu Đàm Liên và Ma Sinh Long Nhật đích thực là y đạo kỳ tài, tu vi võ đạo cũng đã bước vào Chân Khí cảnh hậu kỳ, khí tức mạnh mẽ, rõ ràng là bước chân vào cảnh giới này đã lâu. Về phần tu vi của y đạo thì tạm thời còn chưa thấy độ nông sâu, nhưng nếu bọn họ có thể đạt được danh tiếng như vậy trên đất nước của mình, cho dù được thế hệ trước bợ đỡ thì cũng không thể coi thường thực lực của chính họ. Ít nhất bọn họ cũng đã đạt tới khí cảnh, có điều không biết đã đạt tới cấp độ nào mà thôi.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.