Trên khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt lộ ra vẻ do dự, lẳng lặng nhìn về phía Đường Tuấn.
Đường Tuấn cười nói: “Cô về với ông ta đi.”
Lúc này Lục Tiểu Uyên mới gật đầu đồng ý.
Chờ sau khi đám người Tiêu Hoàng và Chung Lâm rời khỏi. Hai người là Lư Thế Giang và Vương Trọng Quang không nhịn được hỏi: “Đường Tuấn, cậu không sao chứ? Trạng thái của cậu hình như có chút không ổn.”
Ngô Trí Khải nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Lư Thế Giang và Vương Trọng Quang chỉ là cảnh giới chân khí, đến cả bọn họ cũng có thể nhận ra Đường Tuấn có vấn đề, có thể thấy vào lúc này, trạng thái của Đường Tuấn kém đến nhường nào.
Đường Tuấn lắc đầu, vẫn nhìn vào đống cánh tay bị đứt đầy thảm bại tạo thành bãi Tu La trước mặt, nhẹ giọng nói: “Không sao, ông Ngô, phiền ông dẫn bọn họ về trước nhé.”
Hai người Vương, Lư muốn hỏi thêm nhưng bị Ngô Trí Khải dùng ánh mắt cản lại.
“Cậu tự mình cẩn thận đấy.” Ngô Trí Khải nhắc nhở.
Trong lòng ông ta có một loại dự cảm, dường như chuyện ở thôn Thanh Thuỷ vẫn chưa kết thúc.
Ngô Trí Khải đã nhanh chóng dẫn hai người Vương, Lư rời khỏi, chỉ chừa lại Đường Tuấn cùng với bãi địa ngục Tu La trước mặt.
“Giết người trong một ý nghĩ, cứu người trong một ý nghĩ.” Một lúc lâu sau, Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345800/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.