“Cô ấy vẫn còn có thể cứu được.” Đường Tuấn không quay đầu lại, thẳng thắn nói.
Nói xong, anh ngân châm đã nắm sẵn trong tay từ lâu vào đỉnh đầu của Lục Tiểu Uyên.
Anh cắm kim liên tiếp, tốc độ cắm xuống cực kỳ nhanh, chỉ để lại tàn ảnh, khiến người ta hoa cả mắt.
Không đến hai nhịp thở, tất cả mười tám huyệt đạo quan trọng trên người của Lục Tiểu Uyên đều bị cắm đầy ngâm chân.
"Xin lỗi." Đường Tuấn khẽ nói.
Anh xé bỏ gần hết áo trên người của Lục Tiểu Uyên. Làn da trắng nõn như sữa bò và những đường cong đầy đặn quyến rũ của người con gái hiện ra trước mắt mấy người họ. Trong lòng Đường Tuấn không hề có những suy nghĩ mông lung nào, ngón tay anh khẽ rạch một đường trên bộ ngực trắng như tuyết của Lục Tiểu Uyên.
“Ra ngoài cho tao.” Đường Tuấn khẽ quát một tiếng.
‘Chít, chít, chít.’
Một tràng âm thanh khẽ vang lên, trong âm thanh đó dường như lộ ra một chút sợ hãi.
Giây tiếp theo bảy tám chấm đen nhỏ bò ra khỏi miệng vết thương trên ngực.
Làn da trắng như tuyết của cô gái cùng với những chấm đen nhỏ phát ra những tiếng kêu bén nhón, cộng thêm vết thương đẫm máu tạo nên một cảnh tượng rợn tóc gáy.
Lục Tiểu Uyên ngồi trên trụ đá ở cổng thôn, lấy bấm móng tay vẫn luôn mang theo bên mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345789/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.