Chương trước
Chương sau
"Linh hồn của Y học cổ truyền." Cuối cùng, Vương Trọng Quang hơi ngửa đầu, hốc mắt của ông cụ ửng đỏ, đưa ra đánh giá của mình.



Nếu mọi thầy thuốc đều giống Thiệu Quý Khương, lo gì Y học cổ truyền không thịnh hành!



Thầy thuốc là như thế!



"Ông Lư, đời này thành tựu lớn nhất của ông không phải là y thuật của ông, không phải sự kiên trì của ông đối với Trung y, mà là đồ đệ này của ông!" Vương Trọng Quang khẽ thở dài, chậm rãi nói.





"Có tác dụng quái gì! Người đã chết rồi, ông nói những lời này có ý nghĩa quái gì!" Ông cụ hơn nửa đời người đều nghiêm khắc kiềm chế bản thân, đối xử với mọi người mặc dù không tính là hiền hòa nhưng rất lịch sự, lần đầu tiên nói tục.



"Cụ Lư, sự kiên trì của ông không sai. Anh Thiệu làm cũng không sai."







Đường Tuấn kêu người đưa mấy bệnh nhân đi, chậm rãi nói: "Thuận thế mà làm không có nghĩa là thông đồng làm bậy, Y học cổ truyền là truyền thống quốc tuý của nước Việt Nam, nhưng bây giờ thời đại đã khác, nó cũng cần thay đổi, biển chứa trăm sông có dung nạp mới to lớn. Thánh nhân trong những sách được truyền lại đời sau cũng biết nên tự kiểm điểm bản thân, dung nạp nhiều trường phái. Tôi hi vọng cụ Lư cũng có thể hiểu đạo lý này. Anh Thiệu đã chứng minh với ông, nếu cứ tiếp tục giữ gìn cái đã có, thứ ngã xuống tiếp theo rất có thể sẽ là Y học cổ truyền."



"Chẳng lẽ nhất định phải hoàn toàn thay đổi Y học cổ truyền mới có thể sống sót được ư? Y học cổ truyền như vậy vẫn là Y học cổ truyền sao?" Lư Thế Giang trầm giọng nói, nhưng lần này giọng điệu lại không thể chắc nịch hùng hồn như trướcc đó, ngược lại mang theo vài phần nghi ngờ.



Đường Tuấn lắc đầu: "Tiếp thu sở trường của người khác cũng không phải là đánh mất bản thân, mà là hoàn thiện Y học cổ truyền, để nó càng có thể phù hợp với nhu cầu của thời đại này."



"Hoàn thiện Y học cổ truyền." Lư Thế Giang thì thào đọc từ này.



Trong sảnh lớn yên tĩnh một hồi, không ai nói chuyện.



Sau một hồi lâu, Lư Thế Giang bỗng nhiên cười lớn: "Tôi sai rồi! Quý Khương, thầy sai! Con đã đúng!"



Ông cụ này được xưng là người bướng bỉnh, hơn nửa đời người cũng chưa hề thỏa hiệp, lần đầu tiên cúi đầu, mà người đó là đệ tử của ông ta. Trước kia chuyện này tuyệt đối là chuyện phi lý, nhưng bây giờ lại xảy ra thật.



"Ổn thỏa rồi."



Đường Tuấn khẽ thở phào trong lòng. Thanh danh uy vọng của Lư Thế Giang trong giới Y học cổ truyền không hề thua ông nội của anh và Vương Trọng Quang, có thể dùng hành động lần này giúp ông cụ hoàn toàn tỉnh ngộ là biện pháp tốt nhất.



"Nếu như Thiệu Quý Khương có thể nhìn thấy một cảnh này, anh ấy sẽ hết sức vui mừng." Mặc Thiên Ngữ nói nhỏ.



Khụ khụ khụ.





Một tiếng ho kịch liệt bỗng nhiên truyền ra từ trong lòng của Lư Thế Giang.







Lư Thế Giang đột nhiên chấn động, cúi đầu nhìn Thiệu Quý Khương trong lòng mình với vẻ không dám tin.







Chỉ thấy Thiệu Quý Khương vốn đã tắt thở, đôi mắt nhắm chặt lại chậm rãi mở hai mắt ra. Khóe miệng của anh ta vẫn còn vết máu, lúc này lại lộ ra nụ cười xán lạn: "Thầy."







"Quý Khương, con?" Lư Thế Giang ngạc nhiên nghi ngờ nói.







Thiệu Quý Khương nhìn sang Đường Tuấn, nói: "Cảm ơn."







Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.