Khuôn mặt thanh tú của Đường Tuấn ánh vào mắt của anh ta.
"Là anh ấy. Thế mà anh ấy cũng biết thuật Chúc Do!" Trong đầu Thiệu Quý Khương hiện lên suy nghĩ cuối cùng, sau đó cả người ngã sấp xuống, hoàn toàn không còn hơi thở.
Đường Tuấn đỡ Thiệu Quý Khương, giơ tay nhấn một cái ở giữa cổ của anh ta, nhìn về phía Lư Thế Giang, chán nản nói: "Cụ Lư nén bi thương."
Hai tay Lư Thế Giang run rẩy tiếp nhận Thiệu Quý Khương, y thuật của ông ta cũng đạt đến cảnh giới xem khí xem sinh tử. Lúc này, ông ta lại không cảm nhận được khí của Thiệu Quý Khương.
Thiệu Quý Khương đã chết thật rồi!
"Tại sao có thể như vậy?" Lư Thế Giang chảy nước mắt, tiếng nói run rẩy, khóc không thành tiếng.
Cô gái trẻ tuổi vẫn luôn nằm đó phát ra một tiếng ‘ưm’ rất nhỏ, sau đó dần dần tỉnh lại.
Một người sống, một người chết.
"Tại sao? Cô ta đã về hồn thành công, tại sao Quý Khương lại chết!" Lư Thế Giang gầm nhẹ.
"Vừa rồi anh Thiệu thi triển thuật Chúc Do đã vượt quá mức chịu đựng của anh ấy." Đường Tuấn bình tĩnh nói.
Lư Thế Giang khẽ giật mình, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt.
Cả đời ông ta trung thành với y đạo, chưa từng lấy vợ sinh con. Ngoại trừ Y học cổ truyền, Thiệu Quý Khương là người quan trọng nhất của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345765/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.