Anh nhìn sang Thiệu Quý Khương ở một bên, muốn xem suy nghĩ của anh ta.
Đối phương đã có thể nhìn ra thì chắc hẳn có cách chữa trị. Hơn nữa người bệnh này cũng là của Thiệu Quý Khương, trước khi đối phương bỏ cuộc, anh không muốn nhúng tay. Đương nhiên nếu thật sự đến lúc có nguy hiểm cho sự an toàn của người bệnh, anh sẽ buộc phải tham gia. Dù sao sự an nguy của bệnh nhân mới là thứ quan trọng nhất.
Thiệu Quý Khương tách mí mắt của cô gái trẻ ra quan sát một lát rồi thở dài, nói: "Quả thật là mất hồn." Mặc dù anh ta chưa từng thấy ca bệnh, nhưng triệu chứng của cô gái không khác những gì ghi trên sách là mấy.
Khi Lư Thế Giang đứng bên cạnh nghe thấy hai chữ ‘mất hồn’ cũng thay đổi sắc mặt, lông mày trắng tuyết hơi nhíu chặt, lộ ra sự bất an sâu sắc. Mặc dù phái Phù Dương Lưu có kế truyền từ xa xưa, trong đó có mười thậm chí trên trăm loại sách cổ liên quan tới thuật châm cứu Đông y và phương pháp dùng thuốc, nhưng không có một loại nào có thể chữa chứng mất hồn.
Chứng mất hồn liên quan đến mặt tinh thần của cơ thể người, trong Y học cổ truyền có một loại bí pháp có thể trị mất hồn, thuật Chúc Do! Nhưng thuật Chúc Do đã thất truyền từ ngàn năm trước. Nghe nói ngàn năm trước có một thời kì nước Việt Nam phát triển thuật Chúc Do đến đỉnh cao, nhưng sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345762/chuong-1002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.