Cuối cùng, Thiệu Quý Khương thở dài một hơi, nói: "Mặc dù thắng mà không vẻ vang gì, nhưng cũng chỉ đành vậy."
Thấy Thiệu Quý Khương lại không biết xấu hổ như thế, một đám người Hiệp hội Y học cổ truyền không khỏi căm phẫn sục sôi, trợn mắt nhìn anh ta.
"Một với không. Nếu hội trưởng thua thêm một ván thì thật sự phải chắp tay nhường vị trí này, đến lúc đó cũng sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn đối với hiệp hội." Bọn họ rối rít nhìn sang Đường Tuấn, hoàn toàn không hiểu tại sao Đường Tuấn làm vậy.
Thiệu Quý Khương lại làm như không thấy thái độ của họ, nói: "Vậy tiếp theo do tôi chọn người."
Đường Tuấn vừa định gật đầu.
Bỗng nhiên, trong năm người bệnh còn lại bỗng nhiên có người ngã xuống đất, phát ra tiếng ngã trầm thấp.
Ngay lập tức,mọi người đều bị thu hút về phía đó.
Người ngã xuống đất là một cô gái trẻ mới hai mươi tuổi. Sắc mặt của cô gái có phần tái nhợt, hô hấp yếu ớt, xem ra có vẻ là mắc bệnh nặng, trong miệng liên tục phát ra tiếng nói mớ kỳ lạ.
"Xảy ra chuyện gì?" Mấy người Hạ Văn Thanh, Mặc Thiên Ngữ vội vàng hỏi.
"Mất hồn."
Đường Tuấn và Thiệu Quý Khương gần như đồng thời nói ra.
Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc từ trong ánh mắt của nhau.
"Mất hồn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345761/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.