Chương trước
Chương sau
Những ghi chép được cuộn lại bằng dây, bìa có chút tàn tạ, trang sách ố vàng. Nếu không phải chùa Bái Đính gìn giữ cần trong, những ghi chép này e rằng đã bị phá hỏng hết.



Lũ này vào giữa trưa, ánh nắng mặt trời gay gắt từ bên ngoài chiều vào trong điện. Đường Tuấn ngồi khoanh chân trên phiến đá trong sân, anh vẫn mang mái tóc cánh trắng, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn. Anh hơi nhắm mắt, khiến người khác cảm thấy lười biếng, dường như lúc này anh đang ngủ thiếp đi vậy.



Pháp m đặt những ghi chép trên phiến đá, nhìn thấy cảnh này, không lên tiếng quấy rầy. Anh ta đột nhiên thấy cảnh này hơi quen thuộc, nhưng lại không thể nói ra cảm giác quen thuộc này ở đâu.





Qua mười mấy phút, Đường Tuấn mới chậm rãi mở mắt. Anh mở rộng eo, nhảy xuống từ phiến đá. Đi đến bên cạnh Pháp m, nhìn mười cuốn ghi chép kia, trong mắt anh lộ ra ý cười.



Pháp Âm muốn nói nhưng lại thôi.







"Nói đi, chuyện gì?" Đường Tuấn nhìn anh ta.



Pháp m nói: "Đường thí chủ, lúc cậu đến chùa Bái Đính, tôi đã nói tin này với nhà họ Tôn ở phía đông bắc và nhà họ Hư ở phía tây nam."



Đường Tuấn nghe vậy, liền híp mắt, tên người tỏa ra luồng khí tức lạnh thấu xương, trầm giọng nói: "Xem ra chùa Bái Đính của anh thật sự vẫn muốn đẩy tôi vào chỗ chết."



Sắc mặt Pháp Âm hơi mất tự nhiên, nhưng cũng không cãi lại.



"Anh mới vừa muốn nói người nhà họ Tôn và nhà họ Hư sẽ đến chùa Bái Đính sao?" Ngón tay Đường Tuấn nhịp gõ lên bìa mấy cuốn ghi chép, nhìn chằm chằm Pháp Âm nói.



Pháp m gật đầu, nói: "Nhà họ Hư và nhà họ Tôn đã đồng ý, mấy ngày này chắc sẽ đến chùa Bái Đính."





Lúc Pháp Âm nói ra điều này, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng. Vốn dĩ vẫn là anh ta chủ động liên lạc với người nhà họ Tôn và nhà họ Hư, nhưng bây giờ lại không thể không nói cho Đường Tuấn, tránh để Đường Tuấn hiểu lầm. Kiểu hành động có chút mất thể diện này, nhưng lúc này vì chùa Bái Đính, Pháp m lại không thể không làm như vậy.







"Nhà họ Tôn và nhà họ Hư. Tôn Vận Kì và Hư Thiên Quang đều bị tôi đả thương, chu dù hai nhà liên thủ vừa có thể làm khó gì được." Đường Tuấn thấp giọng nói.







Sắc mặt Pháp Âm hơi nghiêm nghị nói: "Đường thí chủ, nhà họ Tôn và nhà họ Hư mặc dù không truyền nhiều đời như chùa Bái Đính chúng tôi, nhưng không thể khinh thường như vậy được. Nhà họ Tôn và nhà họ Hư rất có thể đều có cao thủ cảnh giới Thần Hải canh giữ, loại thủ cấp cao như vậy đều trấn giữ trong tộc, sẽ không dễ dàng ra tay. Nhưng trước đây không lâu cậu đánh nhà họ Tôn và nhà họ Hư đánh thê thảm như vậy, nói không chừng lần này sẽ ép cảnh giới Thần Hải của hai nhà họ ra tay."







Đường Tuấn lộ ra chú kinh ngạc nói: "Nhà họ Tôn và nhà họ Hư vẫn còn có cao thủ cảnh giới Thần Hải sao?"







Pháp Âm gật đầu nói: "Cha của Tôn Vận Kì Tôn Thành đã biến mất trong giới võ đạo nhiều năm, rất nhiều người suy đoán ông ta đã vào Thần Hải. Mà nhà họ Hư, nghe nói mấy năm trước Hư Thiên Quang chọc phải một vị cao thủ cánh giới Thần Hải, vị kia cao thủ cảnh giới Thần Hải đến tận nhà đánh, cuối cùng chỉ có thể ôm hận rời đi. Cho nên nhà họ Hư rất có thể cũng có cao thủ cảnh giới Thần Hải canh giữ."







"Tôi biết rồi." Đường Tuấn khoanh tay,bày ra dáng vẻ tùy tiện. Nếu chỉ là cao thủ Thần Hải thông thường, không là gì với thực lực bây giờ của anh.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.