Chương trước
Chương sau
"Động Bích Ngọc là nơi mất của các thế hệ trụ trị Chùa Bái Đính, là một vùng đất thiêng liêng, có thể trấn áp mọi thứ. Chỉ cần Đạo Thể tiến vào thì sự sống chết của cậu ta sẽ nằm trong tay chúng ta." Pháp m bỗng nhiên liếc nhìn Luân Châu rồi nói: "Đến lúc đó, chúng ta có thể dùng máu của cậu ta tạo ra một cơ thể Đạo Thể, còn là Đạo Thể đã bước vào Cảnh giới Thần Hải!"



Trong lòng Phù Hưng hết sức kinh ngạc, lập tức hiểu được Pháp m định làm gì. Ông ta do dự một lát, rồi nói: "Lỡ cậu ta đập vỡ động bỏ trốn thì sao? Khi đó chính là cơn ác mộng của Chùa Bái Đính chúng ta."



Ánh mắt Pháp m âm trầm nói: "Đi liên lạc với người nhà họ Tôn và nhà họ Hư đi, nói là Đạo Thể đang làm khách ở Chùa Bái Đính. Ta đến phía sau núi một chuyến đã."





Pháp m nói xong bèn xoay người đi ra khỏi giới luật viện.



Phù Hưng nhìn bóng lưng hơi còng của Pháp Âm, vỗ vỗ bả vai Luân Châu, nói: "Con không nên hận huynh ấy."







Ánh mắt Luân Châu lập lòe, dường như có hơi hối hận, nhưng lại chợt hiện lên vẻ giận dữ. Thầy giam giữ con hơn hai mươi năm, chẳng phải làm chút chuyện ấy cho con là điều nên làm sao?



Phù Hưng thấy thế, chỉ đành hít sâu một hơi, không nói gì.



Ngày hôm sau, trời vừa sáng, cửa phòng Đường Tuấn đã bị gõ vang.



Người đến là Phù Hưng.



"Thí chủ, mời theo tôi." Phù Hưng đi đằng trước dẫn đường, nhanh chóng đi đến điện thờ chính của Chùa Bái Đính.



Pháp Âm đang đứng trước tượng Phật trong điện, tụng kinh. Nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại nói: "Đường thí chủ, Chùa Bái Đính chúng tôi có thể để cậu quan sát di hài của tổ sư Hàn Nhật Long."



Đường Tuấn hỏi: "Có điều kiện gì không?"



Lúc trước, anh muốn vào thăm thú tàng thư các của núi Yên Tử nên đã bàn bạc điều kiện với Trần Tùng n. Mà di hài của Hàn Nhật Long, nói về độ quý giá thì chẳng thể kém hơn tàng thư các của núi Yên Tử là bao. Theo anh, Chùa Bái Đính chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện.







Pháp m lại đưa ra một câu trả lời ngoài dự đoán của Đường Tuấn: "Không cần. Cậu và tổ sư đều là Đạo Thể, gặp nhau cách ba trăm năm đã là một mối duyên phận lớn lao rồi, cũng là phúc phận của Chùa Bái Đính tôi."







Đường Tuấn hơi ngây ra. Cửa Phật xem trọng duyên phận, nhưng điều này cũng được ư?















Pháp Âm nói tiếp: "Di hài của tổ sư Hàn Nhật Long đang nằm trong động Bích Ngọc. Đợi sau khi ăn sáng xong, tôi sẽ dẫn cậu đi."







Tuy trong lòng Đường Tuấn vẫn có chút khó hiểu, nhưng Chùa Bái Đính có thể đồng ý, cũng khiến anh đỡ tốn sức. Còn về việc Chùa Bái Đính có toan tính gì khác không thì tạm thời anh không nghĩ nhiều.







Sau khi ăn sáng xong, Đường Tuấn bèn đi đến sau núi với Pháp Âm và Phù Hưng.







"Tôi nghe mọi người trong chùa thường nhắc tới hòa thượng Luân Châu, nghe nói anh ta là học trò của trụ trì, hơn nữa còn là người tài ba trong thế hệ. Sao lại không thấy anh ta đâu vậy?" Đường Tuấn chợt hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.