Mặc dù mọi người đều khó hiểu, nhưng Pháp m cũng đã lên tiếng, nên họ không dám cãi lại. Chỉ đành hậm hực căm giận Đường Tuấn, lần lượt rời đi.
Đêm đó, Đường Tuấn được sắp xếp trong một căn phòng ở Chùa Bái Đính. Chỗ này nằm trong một góc vô cùng hẻo lánh của chùa, có vẻ hòa thượng nơi đây muốn dùng cách này để cho thấy sự ghét bỏ đối với Đường Tuấn. Nhưng anh cũng không để ý, vẫn thảnh thơi, ăn cơm chùa xong bèn trở về phòng nghỉ ngơi.
"Không được! Tuyệt đối không được! Sư huynh, không thể để cậu ta vào động Bích Ngọc quan sát di hài của tổ sư được. Lỡ cậu ta thật sự hiểu được gì thì chẳng phải mọi cố gắng ba trăm năm qua của chúng ta đều đổ sông đổ biển sao." Trong điện giới luật viện, Phù Hưng gần như là hét lên những lời này.
Luân Châu đứng cạnh, mím chặt môi, siết chặt nắm tay. Tuy anh ta không nói câu nào, nhưng đã tỏ rõ thái độ của mình.
Muốn đánh thì đánh.
Pháp Âm ngồi trên cái đệm cói trong điện thờ, ngẩng đầu nhìn bức tượng Phật mạ vàng bên trên, lẩm bẩm: "Chùa Bái Đính chúng ta coi xử quyết ngoại xâm, càn quét yêu mà là nhiệm vụ của mình. Nhưng đến giờ đã gần ba trăm năm chưa từng nghe thấy tiếng tăm của Chùa Bái Đính, ta thẹn với tổ sư."
Phù Hưng ngẩn ra, trong lòng hơi chua xót.
Sau thời huy hoàng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345611/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.