Chương trước
Chương sau
Một vị tăng nhân trung niên có nét mặt hiền hòa xuất hiện từ trên đường núi, đi từng bước xuống. Tốc độ của ông ta như chậm nhưng thực ra lại nhanh, rất nhanh đã đi tới bên cạnh Đường Tuấn, nghiêm nghị nói: “Bọn họ có lỗi, nhưng đã nhận được sự dạy dỗ. Xin Đường thí chủ không nên tức giận.”



Khóe miệng Đường Tuấn hiện lên một ý cười kì lạ, nói: “Ông biết tôi sao?”





Tăng nhân trung niên gật đầu, nói: “Bần tăng ở Ba Vàng Yên Tử, đã từng gặp qua Đường thí chủ.”



“Hòa thượng ở Ba Vàng Yên Tử.” Sắc mặt Đường Tuấn có chút nghiêm trọng, đồng thời nhìn về phía hòa thượng trẻ tuổi, đoán được thân phận của đối phương.







Hòa thượng Ba Vàng Yên Tử thầy của hòa thượng câm điếc, chuyện này cũng không phải là bí ẩn ở giới võ đạo.



“Xin hỏi hòa thượng, chuyện ở núi Yên Tử tôi, từ lúc nào đến lượt ông nhúng tay vào?” Minh Thời sợ hãi nhìn về phía mấy người, sau đó trầm giọng nói.



Trong lòng anh ta lúc này như có ngàn vạn con thần thú đang lao nhanh, không nghĩ rằng chỉ là đánh chửi một đứa bé được núi Yên Tử nhặt về thôi, thế mà lại dẫn tới vị quái vật khổng lồ Ba Vàng này.



“Câm miệng!” Anh ta dám nói xong, trên đường núi lại vang lên một hồi tiếng quát.



Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hai vị phật tử từ trên đường núi rất xa nhẹ nhàng đi tưới, bọn họ cũng không giẫm lên trên thềm đá, mà là cưỡi gió mà đi giống như tiên nhân. Tốc độ rất nhanh, chỉ một lát, đã tới đến nơi.





“Chưởng giáo!” Ba người Minh Thời, còn có tiểu đạo đồng Tạ Phù Diệu nhìn thấy một phật tử trong đó, đột nhiên quỳ xuống, lo sợ kêu lên. Phật tử mặc đạo bào màu vàng phớt đỏ, đầu đội thất tinh quan, chính là Trương Tín Triết. Có thể bọn họ không biết Trương Tín Triết, nhưng chắc chắn nhận ra bộ quần áo này. Đọc tiếp tại truyentop.net nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.







Minh Thời lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía một phật tử khác. Khuôn mặt phật tử cổ xưa tang thương, đạo phục trên người có chút rách rưới, không phải là bất kỳ một vị trưởng lão Thiên Sư Đạo nào trong trí nhớ của anh ta. Bỗng nhiên anh ta kinh hãi phát hiện, Trương tín Triết lại hơi đứng khom người với vị phật tử sau lưng, giống như là hậu bối thế hệ sau.







“Phật tử này là ai? Chẳng lẽ lại là lão tổ tông của núi Yên Tử ta?” Minh Thời vội vàng cúi đầu, sóng to gió lớn cuồn cuộn trong lòng.







Lão phật tử già dặn như vậy quả thật có khả năng là lão tổ tông của núi Yên Tử.







Bởi vì ông ta là Trần Tùng n.







Mặc dù một đòn vừa rồi của hòa thượng câm điếc không dùng hết sức, nhưng âm thanh uy thế hết sức kinh người, lập tức làm kinh động đến hai người mạnh nhất núi Yên Tử là Trương Tín Triết và Trần Tùng n này.







Trương Tín Triết nhìn về phía Đường Tuấn khẽ gật đầu, lúc này mới đi đến trước mặt ba người Minh Thời, âm thanh lạnh lùng nói: “Núi Yên Tử ta dạy các ngươi thuật pháp, là dùng để bắt nạt đồng môn sao?”




‘Chưởng giáo!” Thân thể Minh Thời run lên bần bật, ánh mắt lộ vẻ cầu xin.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.