“Sư huynh, huynh cũng đánh giá cao nó quá rồi. Nếu không phải núi Yên Tử của chúng ta có lòng tốt, đem thằng nhóc bị người ta vứt bỏ này nhặt về nuôi dưỡng, chỉ sợ nó đã sớm bị tuyết đông lạnh chết rồi. Một đứa trẻ bị bỏ rơi mà cũng muốn tu luyện đạo pháp. Đây đúng là trò cười lớn cho thiên hạ.” Một đạo sĩ khác cười nhạo cậu bé vài câu, sau đó lại nịnh nọt sư huynh Minh Thời nói: “Cũng không phải ai cũng có tư chất tu luyện giống như sư huynh Minh Thời.”
Tiểu đạo sĩ Minh Thời nghe vậy, vẻ mặt ngạo nghễ. Điều kiện gia đình bọn họ cũng không tệ, nếu không cũng không vào được núi Yên Tử, mà Minh Thời là do ba mươi năm trước một vị trưởng lão trong lúc ngoại vi đã nhìn trúng, truyền thụ cho một ít đạo pháp. Đây cũng là lý do Minh Thời dám làm mưa làm gió, cậy vào đó để trách mắng ngược đãi cậu bé.
Cậu bé nhỏ xác thực đã được người của núi Yên Tử nhặt về trong một đêm tuyết rơi. Tuy rằng cậu bé nhỏ tuổi, nhưng cũng đã có lòng tự trọng, bị người khác cười nhạo chế giễu như vậy, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, giằng co muốn nhảy vào liều mạng với ba đạo sĩ, nhưng lại bị một người trong bọn chúng đạp ngã ra đất.
“Không biết tự lượng sức, chỉ bằng thân thể nhỏ bé kia của mày, không cần sư huynh Minh Thời phải ra tay, tao chỉ cần dùng một tay cũng có thể lật đổ mày. Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345521/chuong-761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.