Chương trước
Chương sau
Lúc trước Trình Tuấn Vũ nói với anh đã biết rõ võ công cuối cùng, nhưng đến hôm nay anh mới hoàn toàn hiểu.



Trạng thái hiện tại giống anh càng cần được ngồi im tịnh dưỡng sẽ có thể ngộ ra đạo lý, liên tục mở rộng đan điền khí hải trong cơ thể rồi chuyển hóa tiểu thiên địa, đến lúc đó anh mới là cao thủ cảnh giới Thần Hải. Nếu lại đi luyện công phu đấm đá thì chỉ biết làm nhiều công ít, bốp bốp lãng phí thời gian.





“Núi Công Xanh này cũng coi như là bảo địa nước non, được gọi là nơi có nguyên khí dồi dào nhất trong toàn bộ thành phố Vinh, nhưng mà vẫn rất quá ít rồi. Nếu dựa vhồ nguyên khí này chỉ sợ phải tiêu hai ba mươi năm mới có thể đạt tới cảnh giới Thần Hải.” Đường Tuấn thở dài.



Anh chợt nhớ tới hồ nguyên khí ở Dược Y Cốc, nếu có thể hấp thụ toàn bộ hồ nguyên khí thì thời gian anh bước vào cảnh giới Thần Hải sẽ ngắn lại phân nửa. Nhưng ý nghĩ này chỉ là suy đoán mà thôi, đừng nói Tôn Vân Hoa không đồng ý, Chung Khê San cũng sẽ không để anh làm vậy. Rốt cuộc cái ao kia mới là toàn bộ căn cứ của Dược Y Cốc.







“Hai mươi năm tôi chờ không nổi.” Đường Tuấn đứng dậy, một loạt tiếng đùng đùng trong cơ thể vang lên. Trong mắt anh lộ ra vẻ lạnh lẽo.



Mạch chính Vu Độc mạnh hơn anh tưởng, bây giờ Ban Cơ làm tu hú đẻ nhờ ở nhà họ Đường là cao thủ cảnh giới Thần Hải. Nếu như anh không ở cấp Thần Hải, anh mà trở về thì có khác nào chịu chết đâu.



Lúc này bà Độc đúng lúc cùng Hoa Tiểu Nam đi tới, thấy bộ dạng buồn rầu của Đường Tuấn thì thuận miệng hỏi một chút. Đường Tuấn nhớ bà Độc xuất thân từ dân tộc người Mèo, tuy cảnh giới võ đạo bà yếu hơn nhưng sự từng trải cũng muốn nhiều hơn anh, vì vậy anh đã nói thật vấn đề nan giải của mình.





Bà Độc không nhìn ra cảnh giới của Đường Tuấn nhưng nghe anh nói bản thân đã đạt tới cảnh giới Chân Khí hậu kỳ thì trong lòng vẫn nhảy dựng lên. Thăng cấp võ đạo của người khác như leo núi, càng về sau càng gian nan. Nhưng Đường Tuấn lại đơn giản như uống nước vậy, ba tháng mà anh đã đạt tới cảnh giới Chân Khí hậu kỳ rồi. Nếu việc này truyền ra chỉ sợ cũng không ai tin.







Trầm ngâm một lát, bà Độc nói: “Bên trong Dược Y Cốc đúng là rất vững chắc, nếu đã là loại bảo vật hồ nguyên khí như vậy, sợ là chỉ có những người đời trước của Dược Y Cốc truyền lại. Nhưng mà ở thế giới rộng lớn này, không phải chỉ có mỗi chỗ Dược Y Cốc mới có loại bảo vật quý giá thôi đâu. Nói về truyền thừa thì Thập Vạn Đại Sơn của dân tộc người Mèo cũng không kém Thần Châm Môn của Dược Y Cốc.”







“Ý của bà là, dân tộc người Mèo chúng ta có bảo vật có thể giúp anh Đường nhanh chóng tăng thực lực sao?” Hoa Tiểu Nam nghe vậy thì có chút gấp gấp không chờ nổi.







Bà Độc thấy thế, trong lòng cũng cười khổ một tiếng, đúng là phụ nữ thì không dùng được. Một khi đã có người mình yêu rồi thì nhất định khuỷu tay cũng quẹo ra ngoài, không phải bà ta không thích Đường Tuấn, chỉ là nhìn Hoa Tiểu Nam lớn lên, trong lòng bà ta không khỏi có chút hụt hẫng.







Hoa Tiểu Nam cũng biết ý đồ của mình hơi rõ ràng, mặt đẹp ửng đỏ, lén lút nhìn Đường Tuấn.







Bà Độc cười khẽ một tiếng, nói: “Cụ thể bà cũng không rõ lắm. Nhưng dân tộc người Mèo truyền thừa nhiều năm như vậy, cũng để lại rất nhiều bảo vật. Hơn nữa Thập Vạn Đại Sơn của dân tộc người Mèo, vị trí địa lý đặc biệt, mức nguyên khí nồng đậm, cao hơn bên ngoài không ít, dân cư thưa thớt, nơi nguy hiểm cũng rất nhiều, nhiều năm tích lũy cũng cho ra đời rất nhiều bảo dược.”














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.