Chung Khê San ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút âm trầm, lẩm bẩm nói: “Đường Hạo, ông có thấy không? Bọn chúng thua rồi. Ông có một đứa cháu trai rất tốt.”
Dược Y Cốc rất lớn rất hoành tráng, đây là ấn tượng đầu tiên của Đường Tuấn khi tiến vào Dược Y Cốc.
Nhưng bây giờ, tất cả cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác xa ấn tượng ban đầu của anh. Anh đi theo Tôn Vân Hoa khoảng gần nửa tiếng, những quần thể kiến trúc nguy nga tráng lệ thuộc về Dược Y Cốc đã sớm lùi lại phía sau bọn họ. Trước mắt anh chỉ có một mảnh hoang vu, cỏ cây khô héo cằn cỗi, gần như không nhìn thấy một chút màu xanh nào của sự sống, ngay cả không khí ở đây hình như cũng mang theo một loại mùi vị khiến người ta buồn nôn.
Càng khiến người khác sợ hãi chính là từng hàng từng hàng bia mộ bằng đá được dựng lên ngay trên mảnh đất hoang vu đến đáng sợ này. Những mộ bia này rõ ràng là đã được lập ra rất lâu rồi, có một vài tấm bia đã xuất hiện tình trạng phong hóa, bị năm tháng ăn mòn không còn giống với hình dạng ban đầu. Trên bia mộ được khắc rất nhiều cái tên, có họ Tôn, cũng có họ Cao, gần như tất cả dòng họ mà Đường Tuấn có thể biết tới đều tìm thấy ở đây.
Liếc mắt nhìn lại, cả một ngọn núi nhỏ gần như bị bia mộ bao trùm, đây quả thật là một ngọn núi chết chân chân chính chính!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345353/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.