Chương trước
Chương sau
“Ừ.” Đường Tuấn nhìn Tôn Vân Hoa một cái thật sâu rồi dẫn theo Hoa Tiểu Nam xoay người đi khỏi.



“Đi gọi nhị cung phụng với đại cung phụng tới cho tôi!” Chờ Đường Tuấn đi rồi, Tôn Vân Hoa mới hô lên với một học trò Dược Y Cốc.



Trong mắt ông ta giấu giếm sát ý, cho dù y thuật của Đường Tuấn có thắng được ông ta nhưng ông ta cũng không để cho Đường Tuấn đi khỏi đây. Dựa vào thực lực mạnh mẽ của hai vị đứng đầu cung phụng, cho dù có là cao thủ Cảnh giới Thần Hải, Tôn Vân Hoa đều chắc chắn có thể giữ lại được, kẻ hèn như Đường Tuấn ông ta còn không để vào mắt.





“Thanh danh của Dược Y Cốc không thể bị tổn hại! Tôi không quan tâm y thuật của thằng nhóc đó giỏi đến mức nào, đều phải giữ cậu ta lại cho tôi! Bây giờ không phải là thời đại chỉ so sánh y thuật đơn thuần! Mà là dựa vào nắm đấm để nói chuyện!” Tôn Vân Hoa nghĩ, hô lên với một vị cung phụng bên cạnh: “Đi gọi Tôn Khanh xuất quan, bảo anh ta nhìn cho đàng hoàng.”











“Anh Đường, chúng ta đi đâu thế?” Hoa Tiểu Nam kéo Đường Tuấn lại, có hơi căng thẳng hỏi.



Đường Tuấn vỗ tay cô ta, nói: “Đi gặp một người. Tôi còn chưa kịp cảm ơn ông ấy.”



Lúc trước anh tu luyện xong ở hồ nguyên khí thì nghe Chung Khê San nói đến chuyện Tôn Vân Hoa trở về, vội vàng chạy qua đây, còn chưa kịp trịnh trọng nói một tiếng cảm ơn với người ta.



Anh có thể nhanh chóng thăng cấp tới cảnh giới chân Khí hậu kỳ như vậy là may mà có ông cụ nấu hồ luyện thể giúp anh.



Lúc hai người vừa đi vào rừng cây bên ngoài ao hồ kia đã nghe thấy một tiếng quát bạo nộ vang lên từ phía bên trong: “Chung Khê San, cuối cùng ông đã làm gì?”





Chung Khê San bình tĩnh giống như không hề để ý tới âm thanh phát ra, cứ thế nói: “Tôi thấy nhàm chán quá, nấu hồ chơi chơi. Từ Phượng, ông căng thẳng thế làm gì chứ? Nguyên khí của ao hồ đó không phải vẫn nồng đậm như trước kia sao, cũng đủ để ông tu luyện mà, đột phá lên Cảnh giới Thần Hải.”







Giọng nói quen thuộc lúc trước của Từ Phượng lại vang lên lần nữa: “Nấu hồ? Ông nấu hồ làm gì? Ai? Ai đang ở trong rừng?”







Tiếng nói vừa dứt, một trận gió lớn nháy mắt lao tới trước mặt Đường Tuấn. Trận gió mạnh đó mang theo hơi thở vô cùng sắc bén, đủ để chặt đứt kim loại thành từng mảnh, cho dù có là cao thủ tông sư cũng phải cẩn thận ứng phó.







Nhưng Đường Tuấn lại tiện tay vung lên một cái, cơn gió mạnh kia dường như biến thành một làn gió xuân vậy, biến mất không còn tăm tích. Đồng thời, anh kéo Hoa Tiểu Nam, bước chân khẽ nhích, trong nháy mắt đã xuyên qua cánh rừng, đi tới trước hồ nguyên khí. Anh phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy bên hồ có hai ông già đang giằng co.







Trong đó có một ông cụ râu tóc bạc phơ, sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi, đúng là người vừa mới nấu hồ, Chung Khê San.







Mà một ông cụ khác râu tóc giờ đang dựng ngược hết cả lên, trên mặt có vẻ giương cung bạt kiếm, trong đôi mắt chứa đầy lửa giận, nhìn chằm chằm vào Chung Khê San, dáng vẻ tàn độc hận không thể nuốt ông cụ kia vào bụng. Người này là Từ Phượng, thực lực chỉ đứng sau đại cung phụng Chung Khê San của Dược Y Cốc.







Nhìn thấy Đường Tuấn không hề hấn gì đi từ cánh rừng ra, trong mắt Từ Phượng hiện lên vẻ kinh ngạc, tầm mắt dừng lại trên người Đường Tuấn một lát. Sau vài nhịp thở, cả người Từ Phượng phát ra sát khí và khí thế khủng bố, ánh mắt quay lại nhìn Chung Khê San, cắn răng nói: “Chung Khê San, ông thế mà lại nấu hồ cho người ngoài luyện thể!”




Chung Khê San nói: “Không sai. Tôi nấu hồ đúng là luyện thể cho cậu ta. Chẳng qua, cậu ta cũng không xem như người ngoài, cậu ta là cháu ruột của Đường Hạo. Đường Hạo có ân với tôi, chẳng qua là tôi trả ơn mà thôi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.