Chương trước
Chương sau
“Cậu muốn làm gì? Dược Y Cốc của tôi chính là thánh địa của Y học cổ truyền, sao có thể cho phép cậu làm càn ở đây! Đầu tiên là đập nát bia hành y của tôi, sau đó đánh trọng thương cung phụng của tôi, tưởng là Dược Y Cốc tôi không có người thật hả?” Ánh mắt Tôn Vân Hoa lạnh lùng, nghiêm nghị nói.



Đường Tuấn búng búng ngón tay, giống như việc đánh bại mấy tên cung phụng chỉ giống như nhẹ nhàng vỗ mấy con ruồi bọ vậy. Anh nhìn Tôn Vân Hoa, nói: “Tôi đập nát bia hành y bởi vì trên đó ghi chép những thứ không đúng! Tôi đánh người bị thương là bởi vì người Dược Y Cốc của ông ra tay trước, chẳng lẽ còn muốn tôi đứng yên chịu trói à?”





“Những gì được ghi chép trên bia hành y chính là sự thật, cậu có tư cách gì mà bình luận!” Ánh mắt Tôn Vân Hoa không hề có bất cứ dao động gì.



“Tư cách?” Đường Tuấn khẽ cười một tiếng, chợt cất cao giọng: “Chỉ dựa vào Đường Hạo là ông nội tôi! Chỉ dựa vào tôi cũng là một thầy thuốc Y học cổ truyền! Tư cách này đã đủ rồi chứ?”







Một câu cuối cùng được Đường Tuấn dùng chân khí hô lên, không ngừng quanh quẩn trong Dược Y Cốc. Gần như tất cả các học trò của Dược Y Cốc đều có thể nghe hiểu được sự phẫn nộ và bất công trong câu nói này!



“Đường Hạo là ông nội cậu!” Tôn Vân Hoa ngẩn ra, cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi.



“Không sai!” Đường Tuấn nói: “Nửa tháng trước, tôi đánh bại Tôn Khanh! Bây giờ tôi tới, không ngờ đâu lại thấy được hành vi không biết xấu hổ như thế này của Dược Y Cốc! Các người, không xứng đáng làm thầy thuốc Y học cổ truyền!”



“Ông nội cậu cũng thất bại rồi! Cậu thì có tác dụng gì chứ? Chẳng lẽ còn muốn khiêu chiến với Dược Y Cốc của tôi, bước lên vết xe đổ của ông nội cậu à?” Giọng điệu Tôn Vân Hoa rất không tốt.



“Không sai!” Đường Tuấn nhìn quanh một vòng đông đảo các học trò của Dược Y Cốc, nói: “Hôm nay tôi tới chính là muốn khiêu chiến với y thuật của Dược Y Cốc. Tôi muốn cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, Dược Y Cốc các người không thể đại diện cho toàn bộ Y học cổ truyền! Tương lai của Y học cổ truyền không phải do các người quyết định! Tôn Vân Hoa, ông dám nhận không?”





Trong sân đột nhiên an tĩnh trong chốc lát, trong mắt các học trò Dược Y Cốc tràn đầy lửa giận. Trước giờ bọn họ đều cao ngạo kiêu căng, đã bao giờ bị người ta coi thường như thế.







“Đường Tuấn này điên rồi! Y thuật của anh ta còn kém cả Tiểu Nam, thế mà lại dám khiêu chiến với Dược Y Cốc!” Trong đầu Hà Lung Linh xuất hiện một suy nghĩ như vậy.







“Được!” Tôn Vân Hoa nói: “Tôi nhận lời khiêu chiến của cậu. Chẳng qua tôi có một điều kiện. Nếu cậu thua thì phải giao hiệp hội Y học cổ truyền cho Dược Y Cốc tôi quản lý, hơn nữa phải quỳ trước cửa Dược Y Cốc ba ngày ba đêm, coi như nhận lỗi!”







Đường Tuấn gật đầu không chút do dự, nói: “Tôi cũng có một điều kiện. Nếu tôi thắng, tôi muốn Băng Phách Thảo cất giữ trong cốc các người, hơn nữa bia hành y không được phép xây lại! Nếu tôi nhìn thấy một lần tôi sẽ đập nát một lần.”







“Cốc chủ, thằng nhóc họ Đường này quá cuồng vọng! Tôi thấy để cậu ta quỳ ba ngày ba đêm còn chưa đủ, phải chém đứt hai chân hai tay cậu ta mới được.” Một vài học trò của Dược Y Cốc tức giận gào lên ngay tức khắc.







Tôn Vân Hoa nhìn Đường Tuấn, trong lòng vậy mà lại có cảm giác đâm leo đành phải theo lao. Bia hành y là một trong những thứ quan trọng nhất của Dược Y Cốc, nếu thực sự vĩnh viễn không được xây dựng lại, vậy thì chắc chắn sẽ là một sự đả kích nặng nề với Dược Y Cốc. Nhưng nếu không đồng ý, uy tín của ông ta sẽ giảm xuống rất nhiều.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.