Sắc mặt Tôn Vân Hoa chợt biến đổi, ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như băng dừng trên người ngài Tô và Hà Đan Thông.
Đám người ngay tức khắc dạt ra hai bên tạo ra một con đường lộ ra chỗ mấy người ngài Tô đứng đó.
Hai tay Tôn Vân Hoa chắp sau lưng, sắc mặt âm trầm đi lên phía trước, dừng lại, lạnh lùng nói: “Mấy vị chính là người tới Dược Y Cốc của tôi xin thuốc lần này?”
Ở thế giới bên ngoài Hà Đan Thông cũng được xem là nhân vật nhà giàu số một số hai cả tỉnh, nhưng trước mặt Tôn Vân Hoa thì giống như một người lùn vô hình. Lúc này nghe thấy Tôn Vân Hoa hỏi chuyện, trong lòng không khỏi thấy hụt hẫng, không biết nên phải trả lời như thế nào cho phải.
Ngược lại ngài Tô lại có vẻ bình tĩnh hơn một chút, ông ta hơi hơi khom lưng với Tôn Vân Hoa, nói: “Không sai. Chúng tôi đúng thật là tới Dược Y Cốc xin thuốc.”
Con ngươi Tôn Vân Hoa đột nhiên lạnh lùng, quát: “Dược Y Cốc chúng ta có ý tốt chiêu đãi các người, vì sao các người lại đập vỡ bia hành y của tôi! Náo loạn hành y đường của tôi! Thật là to gan!”
Lời nói tày tựa như sấm vang giữa mùa xuân, học trò Dược Y Cốc đứng xung quanh đều hãi hùng khiếp vía.
Ngài Tô đứng mũi chịu sào, bị tiếng quát mắng này làm cho cả kinh lui về sau hai bước, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345330/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.