Chương trước
Chương sau
Suy nghĩ một hồi lâu, Đường Tuấn vẫn không tài nào nghĩ ra vì sao mình lại làm được như vậy, sau đó dứt khoát kệ luôn. Dù sao sự chuyển biến này cũng là một điều tốt, cũng lắm thì sau một thời gian nữa anh sẽ đến hỏi Trình Tuấn Vũ chuyện này.



“Hừm! Mộ Dung Hà!” Ánh mắt Đường Tuấn lạnh lẽo, nếu không phải tối qua anh quyết đoán nhanh chóng thì có khi giờ anh đã chết rồi. Bấy giờ anh đã hoàn hồn trở lại, tảng đá lớn treo trong lòng cũng hoàn toàn buông xuống.



Bởi vì có Mộ Dung Lan nên đây là lần đầu tiên Đường Tuấn không tập luyện vào buổi sáng. Thế nhưng anh vẫn chìm đắm trong tâm thức để thu nạp nguyên khí, tăng sức mạnh thực lực từng chút từng chút một.





“Đường Tuấn.” Giọng nói của Mộ Dung Lan vang lên bên tai anh.







Đường Tuấn lo lắng mở mắt ra nhìn, tia sáng trong đáy mắt anh lóe lên rồi vụt tắt. Lúc này chân khí trong cơ thể anh đã khôi phục được gần một nửa, sức mạnh chân khí xuyên qua toàn thân. Thậm chí anh còn cảm giác được vết thương trong lòng bàn tay mình đã khép được hơn nửa. Theo như anh đoán thì khoảng hai ngày nũa thôi thì nó sẽ lành lặn như lúc ban đầu.



Anh vừa mở mắt ra thì thấy Mộ Dung Lan đang nằm sấp lên người anh, khẽ gọi tên anh, bấy giờ trời bên ngoài đã sáng tinh mơ.



“Anh đã nghỉ ngơi ổn chưa?” Mộ Dung Lan đỏ mặt hỏi. Sáng dậy, cô phát hiện ra mình ngủ quên trong lòng Đường Tuấn thì cảm thấy đêm qua mình thật to gan, may là Đường Tuấn không phát hiện ra, nếu không chẳng biết anh ấy sẽ trêu mình dai thế nào. Thế nhưng cô không hề biết rằng Đường Tuấn đã tỉnh dậy từ lâu rồi.



“Khỏe lắm. Nhưng mà vai hơi mỏi mỏi, cứ như là bị ai đè cả đêm hôm qua ấy. Chẳng lẽ là bị bóng đẻ hở.” Đường Tuấn vui vẻ nhìn Mộ Dung Lan, cười nói.



“Phì. Anh mới là ma bóng đè ấy.” Mộ Dung Lan tức giận nói, chợt ý thức được mình đã lỡ lời, nhanh chóng im lặng.



“Ha ha. Tôi đương nhiên là ma rồi.” Đường Tuấn khẽ cười một tiếng, sau đó vòng tay siết cái eo thon nhỏ của Mộ Dung Lan, ôm cô vào lòng.



“Á á!” Mộ Dung Lan hoảng hốt hét toáng lên, kêu to. Mặt đỏ như rỉ máu.







Bây giờ cô đang mặc một bộ quần áo rộng thùng thình ở nhà, bởi gì thói quen ở nhà nên bên trong không mặc gì cả. Bị Đường Tuấn ôm như vậy thực sự là quá mức thân mật rồi, người Đường Tuấn mang theo mùi hương nam tính phảng phất, hơi thở trầm ổn, cứ như xuyên qua từng lớp áo và bộ phận trong cơ thể của cô.







May là động tác của anh chỉ đến đây là dừng, không làm gì cô nữa. Nếu không thì Mộ Dung Lan cũng không biết mình có thể cầm cự được sự tỉnh táo này bao lâu.







“Đêm xuân vắn vủn có ngần, ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra.” Đường Tuấn chợt nhớ đến một câu thơ cổ, thuận miệng ngâm thơ. Không thể phủ nhận rằng câu thơ này khá hợp với tình hình bây giờ.







Gương mặt của Mộ Dung Lan ửng đỏ, lườm Đường Tuấn, nói: “Sức khỏe còn chứa khá lên được mà đang suy nghĩ bậy bạ gì đấy.” Chỉ là ánh mắt này của cô chẳng những không có cảm giác đang trách móc chút nào, ngược lại giống như tình cảm của đôi trai gái tình trong như đã mặt ngoài còn e, mê hoặc động lòng người. Cô gái đó hoàn toàn không biết rằng chỉ một cử chỉ ánh mắt của mình thôi cũng khiến cho trái tim họ xốn xang, để cho bọn họ không biết phải làm thế nào.







Cái nhìn này của cô cũng giống y hệt như vậy, khiến cho tim Đường Tuấn đập nhanh hơn hẳn, nhưng Mộ Dung Lan lại không hề phát hiện ra, nói tiếp: “Mau dậy ăn sáng thôi, ông bảo chúng ta phải về rồi.”


















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.