Chương trước
Chương sau
Cẩn thận tháo băng gạc ra, đập vào mắt Mộ Dung Lan là lòng bàn tay máu me be bét của Đường Tuấn. Một vết rách dài ba xăng ti mét đâm thủng từ lòng bàn tay đến mu bàn tay trông mà phát sợ.



“Không cần gây tê đâu, cô cứ khâu luôn cho tôi đi.” Đường Tuấn bình tĩnh nói. Vốn dĩ anh có thể tự khâu được nhưng nhìn bộ dạng của Mộ Dung Lan thế này, những lời định nói cũng phải nuốt vài trong. Ít nhất anh cũng phải để cho cô gái này cảm giác được mình không phải là người vô dụng.





“Nhưng mà.” Mộ Dung Lan hơi lo lắng.



“Không sao đâu.” Đường Tuấn lắc đầu. Cho dù là thuốc gây tê hay kim tiêm gây tê thì ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tính ổn định của lòng bàn tay. Cái tay này của anh còn muốn cầm kim tiêm, còn muốn hành nghề y, nhất quyết không thể để chuyện như vậy xảy ra được.







Bấy giờ Mộ Dung Lan mới gật đầu.



May là lúc đấy Đường Tuấn khống chế được vị trí mà con dao đó đâm vào nên không bị ảnh hưởng đến đầu khớp xương, cũng không khó khâu lắm. Nhưng Mộ Dung Lan khâu vết thương cho anh lại cực kỳ cẩn thận, mãi cho đến lúc Đường Tuấn mỉm cười động viên cô thì lòng cô mới yên tâm hơn một chút.



Mộ Dung Lan kâu vết thương cả tiếng đồng mới xong. Cô lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, ngẩng đầu lên nhìn thì Đường Tuấn đã ngủ từ lúc nào không biết.



Mộ Dung Lan thở dài một hơi, cô đem chăn đến đắp cho Đường Tuấn. Thấy Đường Tuấn Ngủ mà lông mày vẫn cau chặt lại, trông anh có vẻ như đang rất bất an. Mộ Dung Lan do dự một lát, cô cũng chui vào chăn, ôm lấy Đường Tuấn. Bấy giờ cô không có suy nghĩ gì khác, cô chỉ đơn thuần là muốn đem lại cảm giác an toàn cho Đường Tuấn mà thôi.



Đồng hồ sinh học của Đường Tuấn vận hành rất quy củ, đến giờ là anh tỉnh dậy. Nhìn trời bên ngoài còn chưa sáng, gió đêm mát lạnh từ sân thượng thổi đến khiến cho tinh thần và đầu óc anh tỉnh táo ít nhiều. Anh muốn trở mình ngồi dậy thì lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm ở trên sàn nhà, còn Mộ Dung Lan thì gối đầu lên ngực anh ngủ. Cô ấy ngủ rất say, cứ như một cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn nằm ngủ vậy. Anh lập tức dừng động tác của mình lại, sợ đánh thức cô gái đang nằm gục trên ngực mình.





Đường Tuấn nằm im trầm ngâm một hồi, anh cảm thấy chân khí trong cơ thể mình đã khôi phục được một phần ba rồi! Chân khí của một cao thủ thì cho dù không ra sức luyện tập thì trong cơ thể chân khí đó vẫn có thể tự tuần hoàn trơn tru được.







Đường Tuấn nhíu mày, thầm nghĩ: “Sao tốc độ khôi phục chân khí của mình lại tăng nhanh như thế nhỉ?”







Trước đây anh cũng đã từng phung phí chân khí của mình, nhưng sau khi anh cố gắng tu luyện rồi thì một đêm sau mới có thể khôi phục được một phần tư.







“Chẳng lẽ là do hôm qua ông cụ Mộ Dung chữa trị cho mình mới được như vậy sao?” Đường Tuấn chợt nhớ ra hôm qua anh để cho ông cụ Mộ Dung chữa trị cho mình, cho nên tinh thần của anh mới hồi phục được đến mức này.







Nghĩ vậy, Đường Tuấn quyết định thử thêm một lần nữa. Anh lại nhắm mắt, vận hành chân khí, cảm nhận nguyên khí của đất trời. Chẳng mấy chốc, từng sợi nguyênkhí đã hấp thu vào cơ thể anh, tốc độ còn nhanh gấp đôi so với lần trước.







“Vãi!” Đường Tuấn trợn tròn mắt, ánh mắt vừa khiếp sợ vừa khó hiểu.







“Chẳng nhẽ tình huống hôm qua là do nhập thần à?” Đường Tuấn cau mày suy tư một lát, một ý nghĩ tìm tòi to gan nảy ra trong đầu anh.




Nhập thần là cảnh giới cuối cùng trong ba cảnh giới của y đạo, có quan hệ mật thiết với võ đạo Thần Hải. Đường Tuấn vẫn chưa từng làm được điều này, ngày trước được Trình Tuấn Vũ chỉ điểm cho, hiểu được bí mật của cảnh giới Thần Hải nhưng anh vẫn không tìm được đầu mối của cảnh giới nhập thần này thế nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.