Trước Tiếp
"Người không biết không có tội. Tôi có thể tha cho ông lần này, nhưng nếu có lần sau thì... Hừ!" Đường Tuấn nói đến nửa câu sau, sắc mặt lạnh lẽo, một tia chân khí đã bắt đầu chuyển động, ép lão Bạch đến mức khiến ông ta không thể thở nổi.
"Không dám! Nếu có lần sau tôi sẽ tự sát trước mặt Đường tông sư!" Lúc này là lúc nào, làm sao lão Bạch dám không thỏa hiệp chứ.
"Ừ." Đường Tuấn khẽ giọng nói: "Việc hôm nay?"
"Tông sư yên tâm, tôi chắc chắn không để lộ ra ngoài dù chỉ nửa câu! Tôi lấy danh nghĩa của nhà họ Bạch ở Tây Ninh để thề." Lão Bạch vội vàng thề thốt.
Dường như sợ Đường Tuấn không tin, ông ta lấy một khối mộc bài từ trong ngực ra, tiếp tục nói: "Tông sư, đây là lệnh bài riêng của nhà họ Bạch chúng tôi."
Đường Tuấn lấy sang xem qua, nhìn thấy trên lệnh bài có viết một chữ "Bạch" thật to, bên góc phải của chữ "Bạch" có khắc hai chữ "Thanh Hoả" nho nhỏ .
"Bạch Thanh Hoả?" Đường Tuấn nhíu mày nói.
"Chính là tôi." Lão Bạch gật đầu nói: "Gia chủ nhà họ Bạch, Bạch Chi Quang là anh trai tôi."
"Được rồi." Đường Tuấn ném lại lệnh bài cho Thanh Hỏa, xua tay nói: "Ông có thể đi rồi."
Lão Bạch đứng dậy, lén lút nhìn thoáng qua bà Độc, trong lòng chứa rất nhiều câu hỏi nhưng cũng không dám mở miệng. Xem như hôm nay ông ta đã giữ được cái mạng của mình, lần sau không bao giờ dám khiêu khích Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2489767/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.