Trước Tiếp 
Xử lý xong chuyện của bà Độc thì đã gần buổi trưa. Đường Tuấn định ăn xong bữa cơm rồi đến thư viện trường để xin nghỉ việc. Bây giờ biệt thự Green Garden đã đưa cho bà Độc và Hoa Tiểu Nam rồi nên đương nhiên là anh không nên ở đó nữa, bây giờ phải mua một căn nhà để ở tạm. 
Đầu tiên anh gọi điện cho Ngô Nam Bình và yêu cầu anh ta gửi một số đồ dùng hàng ngày đến biệt thự Green Garden, anh ta cũng sẽ là người chịu trách nhiệm về đồ ăn và thức uống cho bà Độc và Hoa Tiểu Nam. Đến bây giờ Ngô Nam Bình vẫn cho rằng mình vẫn còn bị trúng độc của Đường Tuấn, mạng sống nằm trong tay anh nên làm sao mà dám từ chối, đồng ý ngay lập tức. 
Sau khi cúp điện thoại của Ngô Nam Bình, điện thoại di động của Đường Tuấn lại vang lên. 
“Anh Đường, bây giờ anh có rảnh không?” Vừa bắt máy, giọng nói khỏe khoắn của Ninh Ðình Trung đã truyền đến khiến màng nhĩ của Đường Tuấn hơi đau. 
Đường Tuấn nói: “Vừa mới làm xong một vài chuyện. Làm sao vậy?” 
Ninh Ðình Trung nói: “Chẳng phải hôm qua tôi nói muốn mời anh ăn cơm để cám ơn anh sao? Nếu bây giờ anh đang rảnh thì chọn ngày không bằng đúng ngày, ngay hôm nay đi luôn đi. Bây giờ anh đang ở đâu, tôi đến đón anh.” 
Vốn dĩ Đường Tuấn muốn tự gọi taxi về, nhưng nhìn đường phố vắng vẻ xung quanh khu ổ chuột này thì bắt taxi sợ là rất khó, vậy anh báo luôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/2489287/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.