Chương trước
Chương sau
Trước Tiếp

“Cậu định làm thế nào?” Ninh Đình Trung nhìn chằm chằm Đường Tuấn, hỏi.

Đường Tuấn trầm tư một lát rồi nói: “Ngày mai tôi có chút việc, chờ xử lý xong tôi sẽ đi nhà Âu Dương một chuyến. Tôi đã đáp ứng Âu Dương Hồng Phượng, không thể thất hứa.”

Ninh Đình Trung cũng trầm tư một lát, trầm giọng nói: “Đưa tôi cùng đi chung đi.”

Đường Tuấn nhướng mày một cái, nói: “Anh cũng muốn đi? Dám xung đột chính diện với nhà Âu Dương thì khẳng định không phải là người bình thường. Đến lúc đó có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, ngay cả tôi cũng không thể lo nổi. Làm như vậy có đáng giá không?”

Ninh Đình Trung không có chút do dự nào, ánh mắt kiên định: “Đáng giá!”

“Được thôi. Tôi sẽ dẫn anh theo.” Thấy sắc mặt kiên định của Ninh Đình Trung, Đường Tuấn biết rằng anh ta đã hạ quyết tâm rồi. Cho dù anh không đồng ý, Ninh Đình Trung cũng sẽ tự mình đi, đến lúc đó ngược lại sẽ càng nguy hiểm hơn. Trong lòng anh có chút thổn thức, vốn dĩ anh cảm thấy tình cảm của Ninh Đình Trung với Âu Dương Hồng Phượng chỉ là hứng thú nhất thời, không ngờ anh ta lại si tình tới như vậy.

Nhưng loại phụ nữ mạnh mẽ như Âu Dương Hồng Phượng, Mập thực sự “lái” được hay sao?

Đường Tuấn thầm thở dài một tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa.



Ninh Đình Trung đưa Đường Tuấn về biệt thự Green garden, rồi lái xe rời đi. Ngày mai đi Hạ Long rồi, anh phải nói với cha mẹ một tiếng, hơn nữa cũng phải trở về chuẩn bị đồ đạc.

Về đến biệt thự, bà Độc và Hoa Tiểu Nam đang ngồi nói chuyện phiếm ở phòng khách. Hoa Tiểu Nam cười nói tự nhiên, lúc cười hai mắt híp thành một đường, vô cùng đáng yêu. Chẳng biết có phải ảo giác không, mà từ lúc Hoa Tiểu Nam vào biệt thự Green garden ở, Đường Tuấn cảm thấy con người cô ta cởi mở hơn rất nhiều. Điều này rất có lợi với bệnh tình của Hoa Tiểu Nam, nên Đường Tuấn cũng không có ý tìm hiểu sâu hơn.

Đường Tuấn thuật lại đơn giản việc ngày mai mình phải đi Hạ Long, rồi ngồi ở phòng khách uống trà mà Hoa Tiểu Nam pha cho anh. Nước trà ngọt thanh, sau khi nuốt xuống vị trà vẫn còn đọng lại trên răng. Trà này được làm từ lá trà do Trần Bá Phước trồng trong biệt thự, đương nhiên là trà ngon, nhưng cũng không thể không thừa nhận kỹ năng pha trà của Hoa Tiểu Nam. Đường Tuấn không kìm được mở miệng khen cô ta một câu.

“Nếu như anh Đường thích, ngày nào em cũng sẽ pha cho anh uống.” Hoa Tiểu Nam cúi thấp đầu, gương mặt cô ửng đỏ, xấu hổ nói.

Đường Tuấn cười nói: “Vậy tôi có lộc ăn rồi.”

Đầu Hoa Tiểu Nam càng cúi đầu thấp hơn.

“Đường Tuấn, lần này cậu đi Hạ Long phải cẩn thận với nhà họ Âu Dương. Tuy tôi không giao du gì với nhà họ Âu Dương, nhưng cũng biết nhà bọn họ hình như có liên quan gì đó với một môn phái võ thuật. Nếu ngay cả nhà họ Âu Dương cũng nhúng tay vào, chỉ sợ sự việc sẽ không dễ dàng lo liệu đâu.” Bà Độc vẻ mặt nghiêm trọng, ngẩng đầu lên nói với Đường Tuấn.

Đường Tuấn gật đầu. Cha con Âu Dương Duệ, Âu Dương Hồng Phượng, còn có Âu Dương Mạnh đều là cao thủ nội công, trong số những người bình thường, cao thủ nội công đã là vô cùng hiếm gặp, nhà họ Âu Dương một nhà ba cao thủ, chắc chắn sau lưng có liên hệ với môn phái võ thuật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.