Đường Tuấn nắm thật chặt lông của A Bảo đích lông, chỉ về một hướng.
Sắc mặt A Bảo biến đổi nói: "Nơi đó là nơi sâu hơn cả khe Phong Ma, con nguy hiểm hơn gấp chục lần chỗ chúng ta đang đứng, cậu thực sự muốn đi hướng đó?"
Ánh mắt Đường Tuấn đông cứng lại nói: "Hiện tại bọn họ nhất định đang vây hãm tấn công chúng ta, không thể để cậu kéo dài trong tình trạng này được, nếu như trốn ra bên ngoài, còn có chút hi vọng chạy thoát cho câu. Thà như vậy, còn không bằng cố gắng đánh hết mình."
Hướng anh chỉ chính là nơi anh cảm nhận được hỗn độn thần văn.
A Bảo im lặng một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Trong trạng thái thi triển bí thuật, tốc độ của A Bảo cực nhanh, nhanh chóng đã vượt qua khu vực bên ngoài một trăm cây số, lao đến nơi sâu hơn trong khe Phong Ma.
Sau khi bay một lúc, cảnh tượng xuất hiện trước mắt một người một chó không còn là một khi rừng vong linh, mà những ngọn núi chất đống các bạch cốt.
Mỗi ngọn núi chất xương trắng cũng cao gần trăm thước, tàn hồn oán linh còn sót lại bay lượn trên bầu trời, phát ra âm thanh đáng sợ.
Từng luồng lực lượng mạnh mẽ phát ra từ núi xương.
Đáng sợ hơn là không thể nhìn thấy tận cùng của những núi xương này, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một khoảng mênh mông màu trắng.
A Bảo cùng Đường Tuấn đều sửng sốt.
Nhiều xương trắng như vậy từ đâu?
Những ngọn núi xương trắng này có từ bao giờ?
"Có người ngoài xông vào."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3890989/chuong-3332.html