Anh ta thở dài, nói: "Bác sĩ Đường, thật xin lỗi anh."
Nói xong, anh ta tránh sang một bên.
Thấy Viêm Lang Thần Quân tránh lui, mấy người trong quân diệt ma đang bảo vệ Đường Tuấn nhìn nhau, cũng đều tránh sang một bên, đứng cùng với Viêm Lang Thần Quân.
Mấy người cũng không dám đi nhìn thẳng vào Đường Tuấn, cúi đầu xuống.
Huyết Thương Khuynh quá đáng sợ.
Anh ra khiến toàn bộ quân diệt ma dập tắt ý ý chí chiến đấu, lập tức phản bội Đường Tuấn.
Đường Tuấn thở dài, cũng không trách được mấy người Viêm Lang Thần Quân.
Dựa vào tính huống này, ai cũng như vậy thôi.
Loại người sống chết vì một người xa lạ dù sao cũng chỉ là thiểu số.
Huyết Thương Khuynh thấy vậy, không nhịn được mà cười lớn: "Ha ha ha. Đây chính là diệt ma quân sao, một đám tham sống sợ chết."
Mấy người bao gồm cả Viêm Lang Thần Quân cũng cúi đầu.
Cơ thể A Bảo biến lớn hơn, khom lưng đứng bên cạnh Đường Tuấn, lùi từng bước từng bước về phía sau.
"Một con chó hoang cũng dám cản tôi sao?"
Huyết Thương Khuynh khinh thường nói.
Anh ta đấm ra một đấm, đánh A Bảo bay mấy chục thước, tiếng xương cốt gãy vang lên.
"A Bảo."
Đường Tuấn nằm sấp trên lưng A Bảo, trong lòng không đành lòng.
A Bảo nôn ra một ngụm máu tươi, khinh bỉ nhìn đám người Viêm Lang Thần Quân nói: "Khuyển gia tôi không giống bọn họ. Tên nhóc họ Đường, nếu là Khuyển gia tôi không chết, cậu phải tìm vài bảo vật trời đất để bồi bổ cho tôi, nếu không tôi sẽ rất thiệt thòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3890988/chuong-3331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.