Trương Thượng Thanh xấu hổ, ban nãy anh ta thật sự không hề chú ý. Có điều, anh ta đã cảm nhận được sâu sắc thêm lần nữa, Huyết Vũ này quá đáng sợ. Mãi một lúc sau, Trương Thượng Thanh mới hoàn hồn trở lại: “Tối nay, cô có định đi không?” “Đi, đương nhiên phải đi rồi”, Huyết Vũ không hề nghĩ ngợi đã đáp lời ngay: “Tôi phải bắt gã đàn ông bốn tay này về giao cho Lăng Khôi”. “Thế nhưng… Đây rõ ràng là một cái bẫy, bây giờ tôi sẽ dẫn người tới núi Xa Ngọc sắp xếp một chút, thuận tiện bố trí canh phòng cho tốt, đề phòng chuyện bất trắc”, Trương Thượng Thanh là một thuộc hạ rất trung thành, từ lúc đi theo Huyết Vũ, sâu thẳm trong lòng đã thừa nhận người đại ca này. Huyết Vũ nói: “Bây giờ tới núi Xa Ngọc bài bố thì đã muộn rồi”. ... Vào lúc chạng vạng, tại núi Xa Ngọc. Ánh sáng cuối ngày ngã về phía tây, phản chiếu từ phía sau núi, toàn bộ đỉnh núi được bao phủ bởi một màu vàng rực rỡ. Dưới chân núi, Huyết Vũ đứng bên bờ một con sông nhỏ, yên lặng nhìn núi non xung quanh. Trương Thượng Thanh đứng ở bên cạnh không nói lời nào. Thời gian chầm chậm trôi qua. Sáu giờ đúng. “Đại ca, sắp đến giờ rồi”, Trương Thượng Thanh nhắc nhở. “Chờ thêm một lát, Lăng Khôi sẽ đến”, vẻ mặt Huyết Vũ rất bình tĩnh. Trước đó, Bạch Ngân đã hẹn gặp cô ấy trên đỉnh núi Xa Ngọc, thời gian được ấn định là sáu giờ rưỡi. Chuyện này, Huyết Vũ chỉ nói cho một mình Lăng Khôi biết. Nhưng không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phuc-thu/496471/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.