“Ai ai cũng biết, tất cả tay đấm kim cương của sàn đấu ngầm thành phố Trung Hải không quá mười người. Sau lưng mỗi tay đấm kim cương đều là một thế lực rất lớn. Mà Trần Vũ Anh trở về lần này chính là tay đấm kim cương thứ mười hai, đã được Công hội quyền anh phong cho danh hiệu vẻ vang là Đại Quyền Sư, thậm chí còn được Công hội quyền anh mời về làm cố vấn võ sư cho bọn họ”. “Tôi biết cậu là một người tôn thờ chính nghĩa, nhưng muốn lay động một Đại Quyền Sư có bối cảnh như vậy không dễ chút nào. Huống hồ cậu còn công khai giết ông ta tại Công hội quyền anh. Điều đó sẽ dẫn đến sự đối địch của toàn thể Công hội quyền anh. Dù cậu có gia tộc Mã Thị ủng hộ và giúp đỡ thì cũng không địch lại được Công hội quyền anh”. Giang Thanh Hải nói ra hết quan điểm của mình. Lăng Khôi đáp: “Tôi không đến để tìm trợ giúp mà là để cho ông một cơ hội”. Mắt Giang Thanh Hải bừng sáng: “Cậu thử nói xem?” Lăng Khôi nói: “Ông giữ vị trí phó hội trưởng thường vụ Công hội quyền anh đã rất lâu rồi. Thế nhưng, phó thì cũng chỉ là phó mà thôi”. Giang Thanh Hải đột nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt long lanh có hồn: “Phó thường vụ cũng không tồi, không phải sao?” Lăng Khôi nói: “Nếu như nhà họ Tống sụp đổ thì nhà họ Giang của ông có thể bỏ chữ “phó” đi được rồi”. “Nhà họ Tống sụp đổ? Cậu Lăng đang nói đùa với tôi hay sao?”, Giang Thanh Hải híp mắt. Nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phuc-thu/496417/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.