Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh lết, bò từ từ đến trước mặt Bát gia. “Bát gia, cầu xin anh, chúng em năn nỉ anh, xin anh hãy giúp đỡ chúng em với.”
“Nhà em trên còn có già, dưới còn có trẻ, nếu như em thật sự bị bắt đi thì cả gia đình em sẽ chết đói mất.”
“Bát gia, em không thể ngồi tù được, xin anh chàm chước, châm chước cho chúng em. Chúng em nguyện vì anh mà bất chấp gian khổ, sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, không bao giờ dám từ chối anh!”
Bát gia tung thêm một cú đấm thật mạnh vào hai người bọn họ.
Chọc giận anh của tao rồi chúng mày còn muốn toàn thân nguyên vẹn quay trở về sao?
Cút mẹ chúng mày đi, nếu mày có thể sống sót thì Đức Phật đã còn sống rồi!
Bên này, Diệp Huyền Tần đi một mạch về đến nhà.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn xông lên.
Anh thay đổi dép đi trong nhà, bước vào, Từ Lam Khiết ở trong bếp xào rau, mồ hôi nhễ nhại. “Anh về sớm vậy, anh ngồi một lát đi, đồ ăn chuẩn bị sắp xong rồi đây!”
Được rồi!
Diệp Huyền Tần khẽ mỉm cười, đi về phía bàn ăn.
Trên bàn ăn, Như Lan còn đang nằm sấp xuống, ngủ thiếp đi, trên tay vẫn cầm một bức tranh vẽ. Diệp Huyền Tần cầm bức tranh lên, nhìn lướt qua.
Bức tranh rất vụng về và đơn giản, một người đàn ông cao lớn và một người phụ nữ dịu dàng, tay đang dắt một cô bé dễ thương và đứng trên bờ biển lộng gió.
Quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090190/chuong-2391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.