Kiều Diễm liền tỏ vẻ ghen tị và ngưỡng mộ: “Ai da, thiệt là uổng công cho tớ và cậu là bạn thân bao nhiêu lâu nay. Quần áo của tớ lủng một lỗ to đùng mà cũng không thấy. Còn anh Diệp chỉ bị sứt một đường chỉ nhỏ trên quần áo là cậu liền tự tay may vá cho rồi”
“Đúng là có người khác giới liền bỏ quên bạn bè mà”
Độc Lang lao đi nhanh như điện xẹt, anh ta chạy một mạch tới thôn Đông Ngụy.
Anh ta giống như một bóng mạ, lẻn vào nhà Đông Ngụy Kiến mà thần không biết quỷ không hay.
Đông Ngụy Kiến không hề biết gì về sự xuất hiện của vị khách quý này, ông ta đang chăm chú nhìn vào bức chân dung của Thần Soái ở trên tường với vẻ mặt thành kính và luôn miệng nói lời xin lỗi.
Độc Lang biết rằng Đông Ngụy Kiến đã đoán ra Diệp Huyền Tân là Thần Soái cho nên ông ta mới nói lời sám hối với bức chân dung như vậy.
Anh ta cười một cách giễu cợt: “Giờ mới biết hối hận thì trước đó đừng làm”
Đông Ngụy Kiến nghe thấy giọng nói này thì không khỏi giật mình vội vàng quay lại nhìn.
Sau khi Đông Ngụy Kiến phát hiện ra Độc Lang thì ông ta hét lên “Ôi mẹ ơi” rồi ngồi phịch xuống đất.
Hóa ra là vị tướng quân bên cạnh Thần Soái.
Người bên cạnh Thần Soái thì sao có thể là người thường được chứ?
Đông Ngụy Kiến nhanh chóng đứng dậy và quỳ xuống trước Độc Lang.
“Đại nhân, trước đây tôi đã làm nhiều chuyện xúc phạm đến cậu. Là tôi đáng chết, là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090067/chuong-2268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.