**********
Diệp Huyền Tần nhìn con sông, xoáy nước vẫn dữ dội, cuồn cuộn không ngừng. Trong lòng anh tràn ngập sự hiếu kì.
Anh hỏi: “Bao Nghĩa Đình, anh cũng biết dưới đáy sông này có thứ gì đó đúng không?”
Trong đầu Bao Nghĩa Đình mờ mịt, không hiệu Diệp Huyền Tần đang muốn ám chỉ điều gì: “Có thứ gì là sao? Dưới đáy sông thì có thể có thứ gì kì quái chứ?”
“Nói thật với anh vậy. Trong con tàu ma này kì thật không hề có cái gì gọi là kết giới cả. Những đạo tặc kia đều bị đại đạo tặc đưa xuống đáy sông hết rồi” Diệp Huyền Tần chầm chậm nói.
Bao Nghĩa Đình càng nghe càng không hiểu: “Đưa xuống đáy sông ư? Ý anh là gì?” Diệp Huyền Tần đáp: “Ý ở mặt chữ. Tất cả đạo tặc lên tàu đều đã bị đưa xuống đáy sông rồi.” Bạo Nghĩa Đình hoảng sợ tột độ: “Gì cơ? Anh nói tất cả đạo tặc đều bị chết đuối rồi ư?”.
Ngay sau đó anh ta lắc đầu giống như không muốn tin: “Không thể nào, tuyệt đối không có chuyện đó. Nhiều người như vậy sao có thể chết đuối cùng một lúc được. Hơn nữa nếu như nhiều người chết đuối như vậy thì ít nhất cũng phải có thi thể nổi lên mặt nước mới đúng. Trong khi đó chúng tôi ở trên bờ không nhìn thấy bất kì một thi thể nào”
“Tôi không nói bọn họ đã chết đuối, rất có thể bọn họ đã sống theo một phương thức khác.”
Bao Nghĩa Đình càng không hiểu mô tê gì, không hiểu rốt cuộc Diệp Huyền Tần muốn nói điều gì.
Bao Nghĩa Đình: “Ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090045/chuong-2246.html