“Thánh nữ, cám ơn cô, cô là ân nhân của chúng tôi và con của chúng tôi.”
“Chúng tôi… chúng tôi không có gì để báo cáo, chúng tôi xin bái lạy cô!”
“Hu hu hu, những ngày tháng cay đẳng này cuối cùng cũng đã qua. Con tôi đã không rời khỏi nơi ma quái này kể từ khi nó được sinh ra.”
“Sau khi con đã khỏi bệnh thì tôi sẽ đưa con đi khắp đất nước và để con thấy thế giới này tươi đẹ biết bao.
Tuyết Mai lắc đầu nói: “Các người không cần cám ơn tôi, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm tạ lão tổ đi, lão tổ đã cứu mạng các người.”
Ánh mắt của Tuyết Mai lại rơi vào người Diệp Huyền Tần.
Cảm xúc của dân trong thôn cũng thật phức tạp. Vốn dĩ bọn họ đã nghĩ rằng anh là một gia súc như họ vì vậy dân trong thôn cũng rất hay làm khó dễ để chế nhạo anh.
Nhưng mà thật không ngờ cuối cùng anh đã cứu mạng sống của cả thôn này!
Dân trong thôn nhanh chóng quỳ lạy Diệp Huyền Tần và luôn miệng cảm ơn anh.
Ngay cả Minh Hoàng, người trước đó đã chống đối với Diệp Huyền Tần, giờ phút này không ngừng tự tát vào mặt mình: “Lão tổ, đây là lỗi của tôi… trước đây là lỗi của tôi.”
“Tôi… tôi thật sự chẳng ra gì vậy mà còn dám làm bậy với anh….. tôi đáng chết.”
“Lão tổ, anh đại nhân đại lượng xin đừng chấp nhất với tôi…”
Tuyết Mai kêu gọi mọi người nhanh chóng tập hợp lại và mang theo lũ trẻ.
Dân trong thôn vội vã giải tán và sớm trở lại với con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089860/chuong-2061.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.