Tuyết Mai cau mày.
Những người này trước đây cho dù đói như thế nào thì họ cũng chưa bao giờ xin bố thí như thế này.
Hôm nay họ có chuyện gì vậy? Tuyết Mai chợt nghe thấy có người trong đám đông nói: “Đã ba ngày rồi chúng ta không ăn gì.”
Tuyết Mai nhanh chóng nói: “Yên tĩnh đi, tôi hỏi các người, các người đã ba ngày không ăn sao?”
Dân trong thôn gật đầu ngay lập tức: “Đúng vậy, đã ba ngày không ăn rồi.”
Tuyết Mai nói: “Đã ba ngày không có người tới cho các người đồ ăn sao?”
Dân trong thôn lại gật đầu: “Vâng!” Chết tiệt!
Tuyết Mai thầm nguyền rủa trong lòng. Trước đây, Miêu Tử Ngôn chịu trách nhiệm giao thức ăn cho dân trong thôn gia súc, tuy nhiên, sau khi tổ trùng Bạch Miêu qua đời thì có lẽ anh ta cảm thấy mình khó có thể tự bảo vệ bản thân nên cô ta đoán anh ta cũng không thèm quan tâm về cuộc sống của những người dân trong thôn gia súc rồi.
Diệp Huyền Tần nói: “Thôi, các người đều đứng dậy cả đi, chúng ta đến đây để giúp các ngươi.”
“Chúng tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho con của các người và đưa các người ra ngoài, trong tương lai thì các người sẽ được tự do.”
Diệp Huyền Tần vừa nói xong thì ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía anh.
Tình hình là thế nào? Tại sao người đàn ông này vẫn còn sống và đứng cùng thánh nữ vậy?
Ngày hôm đó họ đã tận mắt chứng kiến Diệp Huyền Tần dùng dao đe dọa thánh nữ.
Sao thánh nữ lại không lấy mạng sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089859/chuong-2060.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.