Nhị trưởng lão nói: “Nói không nên lời? Hừ, thật khốn nạn! Diễm Ngọc, hiện giờ cô bị nghi ngờ nhiều nhất, trước tiên chúng tôi sẽ nhốt cô để giam cầm, ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi để điều tra đi. Đại Ngưu và Nhị Ngưu, các cậu đưa Diễm Ngọc nhốt vào phòng giam, canh chừng nghiêm ngặt! Những người khác, đi với tôi, đi tìm Diệp Huyền Tần, đòi hỏi một công lý cho Ánh Nguyệt.
Mọi người cùng đồng thanh, dân làng nhao nhao vây quanh Nhị trưởng lão, hướng về phía phòng khách của Diệp Huyền Tần.
Diễm Ngọc luôn cố gắng thay mình và Diệp Huyền Tần biện giải, nhưng giọng nói của cô ta lại chìm trong tiếng hô vang của quần chúng.
Cuối cùng, cô ta đã bị giam giữ trong phòng giam bởi hai người đàn ông lớn.
Nhị trưởng lão dẫn đầu dân chúng, một đường đi tới phòng khách của Diệp Huyền Tần.
Đám đông hô vang: “Họ Diệp kia, ra khỏi đây.”
Bao quanh phòng khách và không thể để kẻ giết người trốn thoát. Dân làng lập tức vây quanh đoàn phòng của Diệp Huyền Tần, không để cho bất cứ thứ gì lọt qua được.
Trong phòng khách, Diệp Huyền Tần nhíu nhíu mày.
Chuông báo động vừa rồi, quả thật có liên quan đến mình.
Ngoài ra, những gì bọn họ nói là “kẻ giết người” có nghĩa là gì? Anh bị buộc tội giết người?
Diệp Huyền Tần muốn đi ra ngoài.
Độc Lang vội vàng đứng dậy: “Anh, nếu không hay là tôi đi với anh ra đó.” Anh tôi không yên tâm về Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần khoát tay: “Chờ ở đây,không có mệnh lệnh của tôi không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089805/chuong-2006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.